Editor: Mi Mặt Mèo
*****************
An Dập cũng không thể ngờ tình huống sẽ phát sinh như vậy. Cô ấy tự nhiên biến lại thành mèo, hắn cũng không còn cách nào. An Dập đắp chăn, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Tình huống vừa rồi cũng khá xấu hổ với Hạ Diệc Sơ, cô chạy đến sô pha nằm trốn bên dưới gầm ghế.
Bóng đêm tịch liêu, ánh đèn mờ mờ, trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Cuối cùng, Hạ Diệc Sơ đành lên tiếng trước. Cô chui ra khỏi gầm sô pha, uyển chuyển nhảy lên trên ghế.
"Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?"
"Khi nào em biết thành người nữa?"
"... cũng không biết nữa. Anh không thắc mắc tôi từ đâu tới sao?"
Tuy rằng biết An Dập trọng sinh nhưng cô cảm thấy vờ như mình không biết vẫn tốt hơn.
An Dập không biết tâm tư này của Hạ Diệc Sơ, hắn chỉ thở dài, giọng nói cũng trở nên âm trầm hơn.
"Nếu anh hỏi, cũng giống lần trước, em sẽ không từ mà biệt..."
Không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, An Dập cười khẽ:
"Không sao, lần này em có muốn bỏ rơi anh cũng không được."
Toàn bộ suy nghĩ của Hạ Diệc Sơ đều đặt lên câu nói phía trước của hắn. Cái gì không từ mà biệt?
Từ khi cô vào thế giới này, chỉ có An Dập không mang theo cô ra khỏi nhà, còn cô chưa từng chủ động cách xa hắn.
Chỉ có duy nhất một lần không từ mà biệt, chính là... trong mộng kia.
"Anh... anh là An Dập kia sao?"
Hạ Diệc Sơ mở to mắt, không thể tin được nhìn An Dập.
"Ừ!." An Dập khẽ gật đầu.
Cô không thể tin rằng mình đã thật sự quay về quá khứ, bởi vì quan hệ thời gian mà một ít sự việc cô thay đổi trong quá khứ đã dẫn đến những thay đổi lớn hơn của An Dập. Hạ Diệc Sơ nhìn người trên giường mà cổ họng khô khốc.
"Vậy, sau đó, anh thế nào?"
"Rất tốt, ngủ một giấc dậy thì Hắc Ưng cho anh biết sự việc trong lúc anh hôn mê. Sau đó, anh đến phòng thí nghiệm nhốt em để tìm em. Khi anh đến, em đã... Rồi anh ngủ một giấc, thì quay lại thời điểm này."
An Dập trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
Hạ Diệc Sơ nhạy bén nhận ra sự tình không chỉ đơn giản như vậy nhưng cô không dám hỏi.
"Thật xin lỗi!" Hạ Diệc Sơ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
"Lại đây."
An Dập vẫy vẫy tay về phái cô, Hạ Diệc Sơ không nghĩ nhiều, nhìn thần thái An Dập không có vẻ như đang tức giận, nên cô liền chạy đến. Sau đó, bị An Dập chụp lấy cổ.
"..."
"Thật không?"
"Thật! Anh kềm chế chút đi." Hạ Diệc Sơ gian nan mở miệng, chỉ sợ An Dập quá sức là cổ cô gãy đôi.
"Ngủ đi, xem ngày mai anh dạy em biến thành người như thế nào." An Dập đặt Hạ Diệc Sơ lên gối đầu.
Hạ Diệc Sơ nhẹ nhàng thở ra, chốc lát sau hơi thở của cô đã đều đều, đi vào giấc ngủ. Mà An Dập bên cạnh vẫn không ngủ được. Ánh mắt hắn nặng nề nhìn trần nhà.
Hắn không nói sự việc đã xảy ra sau khi hắn tỉnh lại, khi ấy không thấy cô bên cạnh, hắn khổ sở biết bao.
Hắn không tin lời Hắc Ưng, muốn đi tìm sự thật. Khi thấy A Li bị nhốt trong lồng sắt đã không còn hơi thở, An Dập tan vỡ, chỉ biết ôm xác A Li về.
Hắc Ưng xử lý xong chuyện của Từ lão đạo và An Thuần, biết An Dập đã có tu luyện nên hỏi hắn có muốn gia nhập đội hay không.
An Dập thực lòng không có hứng thú gì nhưng hận đám người hại A Li thấu xương nên đồng ý trở thành một thủ hạ của Hắc Ưng.
============================