Editor: Diệp Thanh Thu
Beta: Aki Re
Di động rơi vào mặt cỏ truyền đến âm thanh trầm đục tới tai, cả người hắn lúc này mới hoàn hồn.
Bước chân không tự giác đi tới phòng khách, nhìn hắn vì cô chuẩn bị bữa tối còn có ánh nến, tựa như đang xem một trò cười.
Cô hiện tại đang làm gì, ở đâu? Có phải cô thích người khác hay không? Có phải hay không......
Cánh tay bên cạnh bị hắn hung hăng nắm chặt, suy nghĩ tiêu cực này bị hắn cắt đứt. Hắn không dám tin tưởng.
Trái tim như là bị chỉ bạc cuốn lấy, từng chút từng chút buộc chặt, trong cổ họng đầy chua xót.
Hắn bỗng nhiên cười ra tiếng, bưng rượu vang trên bàn lên một hơi uống sạch.
——
Thời điểm Tả Tả tiếp nhận được tín hiệu cảm xúc của nam chủ có dao động, Phó Khuynh đang cùng cảnh sát nói chuyện với nhau thật vui. Hắn lại nghĩ đến tiến độ của nam chủ cùng ký chủ, muốn nói nhưng lại thu trở về.
Phó Khuynh nhìn nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi ở trước mặt, thật không nghĩ tới, cậu của nam chủ lại trẻ như vậy.
Mà ở đời trước, bởi vì mẹ nam chủ là Hạ Lan Ninh khi còn trẻ ương ngạnh muốn cùng Thẩm Diệp kết hôn, cùng cha mẹ náo loạn bất hòa, dưới sự tức giận mà cắt đứt quan hệ.
Nhiều năm như vậy tới bây giờ, cha mẹ Hạ Lan Ninh trước khi chết cũng không biết nữ nhi bọn họ sớm đã không còn ở nhân thế. Mang theo tia vướng bận, giao phó cho đứa con duy nhất chính là phải tìm được chị gái hắn.
Sau khi đơn giản giải thích ý đồ, Hạ Lan Minh lộ ra thần sắc mừng rỡ, hắn đã gần hai mươi năm không có gặp qua chị gái mình.
"Chị của ngài......" Phó Khuynh mím môi, có chút không đành lòng đánh vỡ mong đợi của hắn, nhưng đây là sự thật a, huống hồ, hiện tại cô có chuyện quan trọng muốn làm, cắn chặt răng, "Chị của ngài bà ấy đã qua đời."
"Bất quá, đã để lại đứa con trai cùng tuổi với tôi. Hôm nay, tôi tới tìm ngài chính là vì cậu ấy."
Đem tình huống Thẩm Mặc Bạch nói qua, lại đem chứng cứ vừa ghi được cho Hạ Lan Minh xem.
Hắn còn chưa tiếp thu được hoàn toàn cái tin tức đau buồn này, hiện giờ người thân duy nhất của mình lại sắp bị bôi nhọ tội danh.
Biểu tình bi phẫn: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ vì cháu trai của mình lấy lại công đạo."
Phó Khuynh: "Trước tiên không cần rút dây động rừng, trên người bọn họ có ma túy, tôi nghĩ tới một biện pháp cần ngài phối hợp."
Đối phương không nói gì, giờ phút này như là bị đoạn ghi hấp dẫn, chờ hắn hoàn hồn, hướng về phía Phó Khuynh nói: "Người này tên Lâm, là tội phạm lẩn trốn chúng tôi đang muốn bắt giữ."
Phó Khuynh: "......" Thật đúng là bị ta nói trúng rồi?
Kế tiếp, hai người lại đem kế hoạch ngày mai bàn bạc kỹ càng tỉ mỉ hồi lâu.
Chờ đến lúc kết thúc, Phó Khuynh mới bừng tỉnh nhớ tới một việc phi thường trọng đại.
......Muộn như vậy, hắn sẽ không còn đang đợi cô đi?
Từ Cục Công An đi ra, bên ngoài sắc trời đã đen kịt, cự tuyệt ý tốt của Hạ Lan Minh, bắt một chiếc xe taxi, Phó Khuynh trở về chung cư.
Lúc mở cửa, Phó Khuynh khó có khi nhút nhát một hồi: "Tả Tả, nam chủ hắn, không tức giận phải không?"
Tả Tả sờ sờ lỗ tai hồ ly: "...... Giống như, đại khái là có giận một chút......"
Hỏi ngươi cũng bằng không.
Thấy trong phòng đèn còn sáng lên, Phó Khuynh thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may là hắn còn ở đây......
Đang lúc cô khom lưng đổi giày thì bị một tờ giấy trên mặt đất thu hút ánh mắt.
Cái này...... Cái này không phải là thư tình nguyên thân viết cho Thẩm Dật sao? Sao lại ở chỗ này?
Chẳng lẽ nói, Tống Khuynh đã trở lại?
Đánh gãy suy nghĩ miên man: "Ký chủ, thư tình này vẫn luôn bị nguyên thân đè ở tủ giày, hôm nay trùng hợp bị nam chủ chú ý tới, sau đó......"
Nói đến chuyện này, Phó Khuynh nháy mắt đã hiểu, cô nhấc chân hướng bên trong đi đến, không có gì bất ngờ khi thấy được trên bàn cơm có tiệc tối cùng nến đỏ.
Lòng tốt giống như bị nhéo một chút, không thể nói là vui vẻ.