Editor: @SamNguyễn
Beta: @Aki Re
Cho đến khi Thẩm Dật lấy chuyện này ra làm lý do, hẹn cậu ra để nói chuyện, Thẩm Mặc Bạch mới nhớ lại thật sự có chuyện này.
Mà tập văn kiện này – chính là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của Thẩm thị.
Chỉ có thể tiếc luật sư soạn văn kiện lúc đó là một kẻ tham lam, hai năm sau lấy giá hai mươi vạn liền đem văn kiện bán cho Thẩm Diệp. Văn phòng quản lý của công ty cũng giữ một bản, nhưng người quản lý đó là anh họ của Trương Tuyết Liên đã bị thu mua từ sớm. Nhiều năm như vậy, Thẩm Diệp đã thay đổi người từng nhóm từng nhóm một, đem tất cả quyền lợi thu hồi từng chút một. Chỉ trừ, việc quyên góp % lợi nhuận hàng năm của giám đốc, bởi vì bị truyền thông dòm ngó nên không thể động tay động chân được.
Tối qua, lúc Phó Khuynh cho Tả Tả đi điều tra chuyện này, ngoài ý muốn phát hiện ra người luật sư tham lam năm đó là cha của Từ Nghiên, đây có tính là có thù báo thù có oán báo oán?
Ném suy nghĩ trong đầu đi, ánh mắt cô dừng ở trên thiếu niên tinh xảo quá mức trước mặt này. "Mặc Bạch, di động của anh đâu? Hôm qua em gọi điện thoại cho anh sao máy vẫn luôn tắt?"
"A?" Hắn ngây ngốc tại chỗ, bị tiếng gọi " Mặc Bạch" của thiếu nữ làm cho sững sờ đầu óc hỗn loạn, mạch não gặp sự cố, theo bản năng hồi phục đáp, " Em nói di động hả... ừm.... Bị anh ném từ trên cửa sổ xuống rồi."
Phó Khuynh làm vẻ mặt ngây thơ, di động trêu chọc gì hắn chứ? Di động không cần tiền để mua sao?
"Hiện tại lượm về, còn dùng được không?" Cô hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Mẹ kiếp, Thẩm Mặc Bạch không thể nhịn được mà thốt ra một câu thô tục, cô có biết hiện tại mình đáng yêu cỡ nào, mê hoặc người khác cỡ nào không chứ?
Một cặp mắt lưu ly to tròn cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt cô, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt cô, trắng nõn như nước mật đào, cánh môi đầy đặn màu anh đào ẩn ẩn ánh nước mờ ảo mê hoặc người đến hái, trên người lại tỏa ra hương thơm của thiếu nữ như có như không. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được ý nghĩa của lời Chu Thâm nói, lúc mới bắt đầu yêu, cái cảm giác nai con chạy loạn là như thế nào...
Nhưng mà... Lòng của hắn dù có liều lĩnh như thế nào cũng chỉ có thể ra vẻ một chút với cô, giống như... ánh trăng thì ở trên trời, còn cô thì ở trong lòng của hắn.
Phó Khuynh thấy hắn lại đang ngẩn người, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hắn.
Rút ra khỏi suy nghĩ của bản thân, Thẩm Mặc Bạch quay mặt, lời nói âu yếm trong đầu làm hắn đỏ mặt: "Bây giờ anh liền đi lượm về."
Phó Khuynh nhìn hắn chỉ thay một chiếc dép lê rồi cứ thế ra khỏi cửa, cảm giác chạy như trối chết rất quen thuộc. Kỳ quái, chẳng lẽ uống thuốc giải trong không gian, không chỉ có di chứng thích ngủ, mà còn tiềm tàng nguy hiểm có thể biến thành ngốc nữa?
Tả Tả đột nhiên không muốn phản ứng với ký chủ ngốc nhị này, nhưng vì danh dự của không gian, đành khó khăn mở cái miệng vàng: " Hàng của hệ thống sản xuất, tất nhiên là tinh phẩm."
"Ký chủ, nếu lần sau lại nghi ngờ đồ ta cho ngươi, sau này cũng đừng mơ chiếm được chút tiện nghi nào từ chỗ ta!"
Phó Khuynh liền đáp lại một câu: Ngươi thì có tiện nghi gì để chiếm chứ?
Thẩm Mặc Bạch ra ngoài lượm di động đã quay lại, tóc tai hơi lộn xộn, đầu còn dính hai cọng cỏ...
"Anh vừa khởi động máy, Thẩm Dật liền gọi điện đến, hẹn thời gian giờ tối, địa điểm ở quán bar XX."
"Có cần em liên hệ với cục cảnh sát không?"
Phó Khuynh nhìn hai cọng cỏ trên đầu hắn thật sự là quá đáng yêu, liền nhịn không được thưởng thức thêm một lát, không mở miệng nhắc nhở hắn.
"Trước tiên không cần liên hệ cục cảnh sát, sợ là điện thoại của hai chúng ta đã bị theo dõi, ở đây anh có số điện thoai của một cảnh sát trong nhà, em có thể dùng phương pháp khác liên lạc được không?"
"Có thể."
Lúc này, Phó Khuynh thật ra là đang nhớ tới một chuyện, Tả Tả đã từng khen hắn là người có " buff hồng lam trên người, kỹ năng máy tính mãn huyết".