Editor: @SamNguyễn
Beta: @Aki Re
Huống hồ, Thẩm Mặc Bạch lạm dụng ma túy là sự thật, chờ đến khi cảnh sát điều tra ra...
Suy nghĩ càng âm độc, trong lòng lại càng táo bạo hơn, hắn không sống tốt, Thẩm Mặc Bạch cũng đừng nghĩ đến việc được thoải mái.
Thẩm Mặc Bạch nhìn bộ dáng chưa từ bỏ ý định của hắn, nửa con ngươi khẽ động, nhưng lời nói trong miệng lại chẳng có nữa điểm khoan dung người khác: "Việc làm tao ghê tởm nhất, chính là cùng họ với mày."
Lúc Trương Tuyết Liên nhận được tin tức, bà đang ở nhà cùng một đám phụ nữ giàu có chơi mạt chược.
Sau khi cúp điện thoại, việc đầu tiên là ân cần liếc ánh mắt xung quanh, khóe miệng miễn cưỡng hé ra một nụ cười: "Hôm nay đến đây thôi."
Vừa dứt lời, đứng dậy ý tứ rõ ràng là đuổi người, vài người ngại mặt mũi bà cũng không hỏi gì thêm, nói vài câu khách sáo liền đi.
Lúc này sắc mặt Trương Tuyết Liên trong nháy mắt trầm đi, những người này một giây trước còn a dua nịnh nọt với người ta, xoay người là có thể không nhận người thân, nếu biết con bà vào tù, còn không biết sau lưng sẽ chê cười bà thế nào nữa!
Hiện tại việc quan trọng chính là, nhanh chóng gọi điện thoại cho lão già kia, nghĩ cách cứu con trai ra ngoài.
Bà cầm di động từ trên bàn lên, ấn vài cái, còn chưa bấm được số, liền nghe thấy một trận tiếng kêu dồn dập từ trong bếp: " Bà chủ, bà chủ."
Động tác trên tay Trương Tuyết Liên ngừng lại, nhìn nha đầu được đưa tới từ nhà bà con dưới quê, không khỏi nhíu mày: "Hấp ta hấp tấp, có gì từ từ nói."
Tiểu nha đầu ấp úng, không dám ngẩng đầu: " Dì Trương, dì Trương, cậu chủ bị người của Cục cảnh sát bắt đi rồi."
Biểu tình của Trương Tuyết Liên trong chớp mắt liền hoảng hốt, sau đó là bộ mặt dữ tợn: "Mày nói cái gì?"
Tiểu nha đầu thấy thế, run run môi, cắn răng một cái, nói lại lời vừa nãy, "Dì Trương, cậu chủ bị người của Cục cảnh sát bắt đi rồi, lúc gần đi có nhờ người nói với con chuyển lời cho bà, nói bà mau đi tự thú."
Bắt, bị bắt đi rồi...tự thú... vậy... vậy những chuyện bà làm chẳng phải là...
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng tiếng chuông "leng keng", "Mở cửa, cảnh sát đây."
Cả người bà mềm nhũn, tinh thần hoảng hốt ngã trên mật đất.
Trong đầu bà chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Tiêu rồi, tiêu rồi, hoàn toàn xong đời rồi.
Cùng lúc đó, Thẩm Diệp cùng cha của Từ Nghiên – Từ Đông Hoa cũng đồng thời nhận được lệnh triệu tập của Tòa án.
Thứ tư, ngày Tòa án mở phiên tòa.
Căn cứ vào đoạn ghi hình mà Phó Khuynh cung cấp, cùng nhân chứng cảnh sát bắt được ở hiện trường, thêm vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần tìm thấy ở két sắt trong thư phòng của Thẩm Diệp, Tòa án xét xử năm người theo pháp luật, trong đó hình phạt nặng nhất, thuộc về Thẩm Dật, án tù năm.
Trước khi đưa ra bằng chứng, hắn vẫn luôn kêu gào bản thân bị oan, người thực sự lên kế hoạch là mẹ hắn...
Khiến cho lòng Trương Tuyết Liên rét lạnh, sau này có mãn hạn tù, cũng không muốn gặp lại đứa con trai này của bà.
Cảnh tượng này Phó Khuynh thật sự không nghĩ đến, cô thở dài hai tiếng, luân hồi của thiên đạo, trời xanh chẳng tha cho ai.
"Ký chủ, xét thấy nhiệm vụ lần này kết thúc viên mãn, thân thể của nguyên thân Tống Khuynh cô có thể sử dụng đến cuối đời. Ngoài ra, khen thưởng của nhiệm vụ lần này chính là triệt tiêu hai lần mở không gian."
Vẻ mặt Phó Khuynh cười hì hì, trong đáy mắt sạch sẽ xẹt qua một tia giảo hoạt, giao diện kỳ sau xem ta áp bức ngươi thế nào!
Mọi chuyện sau khi đã được hạ mà, cô phát hiện, nam chủ càng ngày càng dính lấy cô, yêu cầu cũng càng ngày càng quá đáng, mấy ngày gần đây càng nghiêm trọng, vừa đến tối là bắt đầu khóc lóc chơi xấu trong phòng cô, phí lời nói có người muốn nhân cơ hội trả thù cô, cho nên mới thẹn thùng mà ngủ cùng cô. Tôi thật sự tin cậu đó.
Nghe được độc thoại nội tâm của ký chủ, Tả Tả ngửa mặt lên trời thở dài, nam chủ ngươi có dám ngạo kiều thêm chút nữa không?
Cố tình Phó Khuynh lại ăn thể loại này, thích xem bộ dáng hắn ngạo kiều.