Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
Chỗ đầu gối bỗng nhiên chạm vào một vật......
Mềm mại, nhưng bất quá vài giây sau liền trở nên thực cứng rắn, chống vào đầu gối nàng có chút đau.
Trực giác đầu tiên cho nàng biết phải coi trên giường là cái vật gì, xốc xốc mí mắt, vừa định một chân đá xuống tiếp tục ngủ.
Không đợi nàng có bước tiếp theo, bỗng dưng bị một cái ôm ấm áp bao trọn.
Trên người hắn tỏa ra hương thơm quen thuộc dũng mãnh bay vào chóp mũi, động tác nhấc chân của Phó Khuynh liền ngừng lại, cơn buồn ngủ đã thanh tỉnh vài phần.
Giang Thời? Hắn vì sao lại ở trong phòng nàng? Không đúng, hiện tại vấn đề hẳn là, hắn vì sao lại nằm ở trên giường nàng?
Chẳng lẽ là đi nhầm phòng?
"Chàng" mới vừa phát ra một chữ, thân mình đã bị hắn ôm về phía trước, câu "Vì sao lại ở chỗ này" sau đó đều bị hắn mãnh liệt bá đạo hôn cắn nuốt vào trong bụng.
Phó Khuynh mở to hai mắt, mang theo kinh ngạc không thể tin tưởng, vài phần buồn ngủ không còn sót lại chút gì, cả người thanh tỉnh đến mức không thể thanh tỉnh hơn.
Sau đó thực tự nhiên mà đảo khách thành chủ, cùng hắn môi răng triền miên cùng nhau múa, thẳng đến khi hô hấp hắn một lần nữa lại không thuận, hắn mới buông lỏng nàng ra.
Hơi thở hai người trao đổi cho nhau, tại bầu không khí ban đêm này đã nhiễm vài phần mờ mịt.
Mặt Phó Khuynh ửng đỏ, hơi thở bình tĩnh lại rốt cuộc mới đem những lời này hỏi ra.
"Chàng, chàng vì sao lại ở phòng ta?"
Huống hồ, thời điểm cừu con hôm nay ở rạp chiếu phim không phải còn ngượng ngùng tùy ý để nàng đùa giỡn sao? Như thế nào đột nhiên trở nên "Dũng mãnh" như vậy? Nếu không phải được Tả Tả nhắc nhở, nàng đã hoài nghi có phải đây không phải là hắn hay không.
Giường rất lớn, Giang Thời lật thân qua, nằm thẳng, hơi thở gấp gáp, tựa hồ cũng không tính toán trả lời nàng.
Ngay cả khi Phó Khuynh muốn đổi sang vấn đề khác hỏi hắn, chỉ thấy người nọ đem thân thể nàng hướng tới, híp lại hàng mi dài, một đôi mắt phản chiếu ánh trắng xuống có vẻ rất mông lung, quần áo xộc xệch, lộ ra tảng lớn rắn chắc, ánh trăng chiếu xuống cơ bắp nhìn mà sướng mắt, Phó Khuynh tựa hồ có thể nhìn thấy một mảnh vải dệt quấn quanh hắn.
Tiếp theo, cánh môi hắn dán vào, khắc ở trên môi nàng một vệt nước hơi lạnh.
Một lần lại một lần.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng đều đã trở nên mơ hồ, Phó Khuynh mới nặng nề ngủ.
Giang Thời vừa lòng ở trên cánh môi nàng hôn hôn rồi híp con ngươi lại.
Nghĩ đến mẫu thân vừa mới nói với hắn.
"Con quá lạnh lùng, nữ hài tử đều không thích như vậy."
"Vậy nàng thích cái dạng gì?"
"Ta dạy cho con, bỏ cái bộ dáng lạnh lẽo đi, phải ấm áp một chút có hiểu hay không?"
"Không hiểu."
"Cho nên có ta ở đây, mẫu thân nhất định sẽ giúp con. Buổi tối hôm nay, con liền đến phòng con bé, chờ con bé mở miệng, con liền hôn con bé, hôn đến khi con bé không thể mở miệng nói chuyện mới thôi. Đã hiểu chưa?"
"Vì sao?"
"Con có muốn con bé càng thích con? Vậy thì con liền dựa theo lời ta nói mà làm, bảo đảm sẽ làm con bé càng thích con hơn."
Hiện tại xem ra mẫu thân nói cũng rất có đạo lý, chẳng qua thật giống như đem chính mình đẩy xuống hố.
Bùi ngùi thở dài một tiếng, xốc chăn lên đứng dậy đi đến phòng tắm.
- ---
Giang mẫu quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng Tô Thanh.
Khóe miệng gợi lên một đạo "Túc trí đa mưu" cười.
~~~
Ngày ôm tôn tử không xa ~
Ngọt không ngọt không???
Vậy thì vui vẻ ủng hộ tác giả ~
Chờ ta nga, chương sau hy vọng thực mau liền tới ~
tôn tử: con cái.