Editor: @Diệp Thanh Thu
Beta: @Aki Re
......
Tiêu Trần giật giật môi, cứ lặp lại vài lần như vậy, qua hồi lâu như cũ không có nói ra một chữ.
Phó Khuynh nháy con ngươi hắc bạch phân minh, nhìn ra bộ dáng rối răm của hắn.
Nói tiếng một tiếng cảm ơn cũng rất khó sao?
Thật là...... Đáng yêu đến mức nghịch thiên!
Tiểu hài tử yêu thích nhảy lên trong lòng, Phó Khuynh không nói hai lời, cúi người nhón mũi nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Chính là vừa lúc gặp hắn quay đầu.
Môi ướt nóng liền dán lên cánh môi hơi lành lạnh.
Vươn đầu lưỡi, tò mò liếm một chút.
Mềm mại, còn mang theo hương nhàn nhạt vị cỏ cây.
Dán ở cánh môi hắn trong chốc lát, liền rời đi.
Vì cái gì miệng hắn giống thạch trái cây?
Bẹp bẹp miệng, như là dư vị đúng là giống nhau thật.
Thiếu niên bị hôn trộm đầu vù vù một trận, bình tĩnh không gợn sóng trên mặt lại sớm nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Nàng... nàng sao có thể làm việc như vậy??
Trong đầu bỗng dưng nhớ tới cảnh một tháng trước bên cạnh cái ao, tiền viện quản sự đè trên người một nha hoàn, việc hai người đó làm chính là giống như vừa nãy.
Còn nói một câu " ta cho ngươi chỗ tốt, đây hẳn là việc ngươi phải báo đáp cho ta ".
Nghĩ vậy, trong lòng nổi lên một trận hàn khí, nàng đối tốt với hắn cũng là vì cái này......
Nhưng mà, hắn cũng không giống như là phản cảm, hiện giờ hắn muốn an ổn sống qua ngày......
Suy nghĩ trong chốc lát, hơi hơi cúi đầu trên trán nàng hôn một cái, quả nhiên thấy nàng mặt mày hớn hở, con ngươi giống như đựng đầy ngôi sao lóng lánh.
Ám quang dưới đáy mắt chợt lóe qua.
......
Tiêu Khuynh năm ấy bảy tuổi, Tiêu Trần chín tuổi chiều cao cũng rất tốt.
Năm ấy Tiêu khuynh chín tuổi, Tiêu Trần mười một tuổi đã cao hơn nàng một cái đầu.
Tiêu Khuynh mười sáu tuổi, Tiêu Trần mười tám tuổi trở thành thanh niên tài tuấn, vô số nữ tử liếc mắt đưa tình, trong lòng mộng tưởng.
Mà hắn, cũng dần dần minh bạch chỉ có hai bên ái mộ nhau mới có thể hôn môi.
Ngày trước, hắn vẫn luôn ngây ngốc đem chuyện hôn môi giống như việc báo đáp, bất quá, còn may là nàng cũng không biết.
Thời gian mười năm trôi đi, Phó Khuynh cũng từ một đứa bé "Cả người đầy thịt" là tiểu mập mạp lắc mình biến hoá thành dáng người giai nhân yểu điệu khuynh thành.
Xuyên qua ngoài cửa sổ nhìn sắc trời, nói vậy nàng cũng nên mau trở lại.
Lúc trước nàng còn bởi vì không thể cùng nam chủ đi học, tuyến lệ khóc đã lâu, nhưng chính là Tô thị cũng không có đồng ý, ngược lại bắt nàng khổ tâm nghiên cứu cầm kỳ thư họa, ngắm hoa pha trà.
Giơ tay đem 《 nữ giới 》 trước mặt khép lại tùy ý ném tới một bên, hôm nay vừa lúc là trung thu, là sinh nhật nàng.
Bước chậm đi đến đình viện, tháng chín đúng là mùa hoa quế, trong viện mùi hoa tràn ngập, nhưng một bên lại có cây mai hết sức kỳ lạ.
Nhưng nàng lại cảm thấy cây mai trụi lủi lại càng thêm đáng yêu -- đây là cây từ trong viện hắn chiết thành cây, bọn họ cùng nhau chăm sóc.
"Xem ra ngươi thật sự thích cây mai này."
Âm thanh lãnh đạm mà quen thuộc từ đỉnh đầu rơi xuống, Phó Khuynh ngước mắt, một thân Tiêu Trần mặc áo tím đội mũ rơi vào tầm mắt.
Đã từng là đứa trẻ thiếu dinh dưỡng, cả người gầy ở bên cạnh nàng làm bạn mà chăm sóc tu bổ, biến thành bộ dáng nàng thích nhất.
Bất động tắc tĩnh, mày kiếm mắt sáng, thanh lãnh vô song.
Khi đội mũ ngọc lên làm người nhìn cảm thấy đẹp mắt, tuyệt thế mà độc lập.
Hướng hắn cười khanh khách nói: "Hôm nay là ngày mấy, ngươi chẳng lẽ là đã quên?"
"Không quên." Đơn giản hai chữ, lại như là có mang theo vài phần ưu ái.