Ở bên này, Ân Tú làm theo hướng dẫn viết trên giấy mà nhận được từ thiết bị vận chuyển chương trình phát sóng trực tiếp xuyên thế giới.Cô luôn nghĩ rằng, ở những nơi lạc hậu như thế giới của chủ bá kia sẽ không có gì thú vị chứ! Nhưng ai ngờ, nó mang lại cho cô những gì mà cô mong mọi hơn thế, những lần kinh ngạc về kiến thức của thế giới đó, rồi những cách xử lý rất đỗi dễ thương mà ngang tàng của Tôn Tuyền.
Nó giống như một món quà vậy, một món quà giải stress giữa áp lực của cuộc sống trên hành tinh này.Mùi hương nức mũi quanh quẩn khắp phòng, những người bạn ký túc xá khác tò mò đến bên cạnh của n Tú tò mò xem chén mì trong tay của cô.“Đây là gì mà thơm vậy?”“Nó được gọi là mì tôm, tôi được chủ bá của chương trình phát sóng trực tiếp tặng đó!”Ân Tú gắp một miếng xúc xích bỏ vào miệng, hương vị cay nồng của nước mì cùng với những sợi mì tôm giòn giai đến sợi cuối cùng như nổ tung trong miệng.
Cô nàng nhắm lại mắt, hưởng thụ quá trình bị mì tôm thu phục.
Khi cô nàng mở mắt thì đã thấy chén mì rỗng tuếch, chỉ còn vài cọng hành lá và nước cặn?Cô đơ người nhìn sang đám bạn cùng phòng, sắc mặt cô giống như muốn ăn thịt người vậy.
Bạn cùng phòng của cô cười hì hì, bên mép vẫn còn váng mỡ chưa sạch, còn liếm liếm môi.“Xin lỗi, tại tao không kìm nổi, tao chưa ngửi thấy mùi hương nào thế này.
Chủ bá ấy tên là gì? Cho tôi địa chỉ được không?”“Đi mà tự tìm đi!!!!”...Tôn Tuyền tắt đi sóng não mà truyền lại, ngửa ngời vào ghế, đặt tay lên trán thở dài, cuối cùng vấn đề nguồn nước sạch đã được giải quyết, ngày mai nước sẽ được vận chuyển đến nơi này.Cuối cùng sau thời gian dài, cô cùng có thể thảnh thơi một chút rồi.
Cô đứng dậy, cầm lấy cốc cà phê đã nguội, tiến lên bên cạnh cửa sổ ố vàng, kéo chiếc rèm màu nâu ra, thế giới bên ngoài vẫn xám xịt như vậy, nhưng xung quanh căn cứ đã phủ một màu xanh tươi um tốt.Mọi người dân đều đã trồng trọt và an cư, những người bị cô gô cổ về cũng không còn cách nào khác mà phải lao động.
Còn Canh Lâm đã giúp cô thành lập một đội quân dị năng, được huấn luyện bài bản như trong quân đội, không tổn hại dân lành, không sử dụng dị năng lung tung.Ánh mặt trời lăn dài trên tầng thượng của những căn nhà lớn, khi mở cửa sổ ra, những ngọn gió khô giống như từng lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, dường như sau trận đại hồng thủy, thời tiết đã khắc nghiệt hơn rất nhiều.Cô không tin là, những dạo gần đây không có những tin tức về căn cứ của cô tản ra trên thế giới này, tang thi vẫn đang hoành hành, chỉ là tập trung khá nhiều ở thành thị mà thôi.bg-ssp-{height:px}
Những căn cứ tầm nhỏ như cô ngược lại là không lo vấn đề ấy, mà cho dù là có tang thi, cô cũng có thể ứng phó được.Đợi mọi chuyện ổn định, à không, nhất định những căn cứ lớn hơn sẽ không chịu để một căn cứ nữa thành lập khi mà những căn cứ hiện giờ đã vào ở thế chân vạc.Mà nổi bật nhất, chính là căn cứ Trung Tâm Thế Giới.
Căn cứ này tụ hợp những tinh anh của thế giới, bất kể là màu da hay chủng tộc, nhưng mà tỷ lệ cạnh tranh cũng cao vô cùng.
Kẻ mạnh được tôn sùng, kẻ yếu chỉ có thể làm nô lệ cho kẻ mạnh.Thế giới này lại giống như đi lên từ cổ đại vậy, văn minh trực tiếp lùi một bước.Cũng giống như cô dự đoán, khi mà cô thành lập căn cứ, những tin đồn về căn cứ của cô cũng được thu thập và gửi về những căn cứ lớn, toàn bộ tài liệu, xuất thân của cô cũng được thu nhập đầy đủ và đặt lên bàn của những kẻ thống trị ở căn cứ đó.“Tôn Tuyền, sinh viên Luật, năm .
Dị năng là băng, sâu không lường được, co thể lấy một địch nhiều.
Thành lập một căn cứ, không có tranh đấu, người trong căn cứ sinh hoạt bình thường giống như chưa từng xảy ra bệnh dịch.”“Tài liệu về căn cứ đó, thực sự là thật sao?”Đồng loạt ở ba căn cứ, đều cùng có một câu hỏi, trên mặt họ đều mang nét khiếp sợ như nhau, bởi vì nếu như họ để căn cứ này tồn tại và phát triển, sẽ uy hiếp đến họ như thế nào.
Và họ cũng sẽ mất đi vị trí thống trị, lòng tham trong họ giống như cỏ dại mọc mầm, vô pháp ức chế lan rộng.“Chúng ta cần hiểu rõ về căn cứ này, mọi người thấy thế nào?”Một người đàn ông trung niên, hắn đứng ở trung tâm của bàn họp, sắc mặt vẫn thường thường, nhưng từ những lời nói, có thể thấy hắn rất coi trọng chuyện này.Bên cạnh hắn, một nữ nhân mặc màu đen phục sức, trên đầu đội một cái nón lông chim nho nhỏ, gương mặt trắng bóc như quả trứng gà, đuôi mắt đậm đến ghê người.
Cô ta lạnh lùng cười, ngắm nghía đôi tay xinh đẹp của mình.“Cũng chỉ là một căn cứ nhỏ bé mà thôi, phải chăng cháu trai của ngài muốn ra ngoài trải nghiệm, hay là để hắn đi đi!”"Ngươi nói chí phải, cũng không cần bận tâm bọn họ, có con chuột nhắt của chúng ta đi theo là được.".