"Không sao cả, chính là để cho tôi đến báo ân mà thôi."
Thẩm Yên Nhi cho rằng nàng đem tâm tư nhỏ bé của mình che giấu rất tốt, lại không biết Bạch Trạch Nhiễm đã sớm nhìn thấu chủ ý gì của nàng.
Hắn bất quá chỉ là một Bạch thiếu gia không ai cần, không nghĩ tới người con gái này cũng để ý tới.
"Bạn học Bạch, tôi không phải cố ý gạt cậu." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Yên Nhi thoáng cái trở nên tái nhợt, "Ninh gia đại thiếu gia vì cứu cậu bệnh, tôi là sợ cậu tự trách."
Bạch Trạch Nhiễm không để ý tới cô, gấp hóa đơn tự mình đi về phía trước.
"Bạn học Bạch! Bạn học Bạch!"
Thẩm Yên Nhi không theo kịp bước chân của Bạch Trạch Nhiễm đành phải ở phía sau hô, "Bạn học Bạch, tôi mong cậu sẽ tha thứ cho tôi.”
······
Bài học đầu tiên của giáo viên hầu như đều không giảng dạy trực tiếp vào bài học mà thường để nói một số vấn đề cần chú ý.
Bạch Trạch Nhiễm cũng không nghe, nhìn bộ dạng không yên lòng ngoài cửa sổ.
"Các bạn cùng lớp chú ý, lớp học của chúng ta có một sinh viên mới, hy vọng tất cả mọi người có thể đoàn kết tình bạn, giúp các bạn học mới mới thích nghi với cuộc sống của lớp." Giáo viên chủ nhiệm nói một đoạn mở đầu, liền vẫy tay cho người vào giới thiệu bản thân.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Ninh Hiên." Nghe được thanh âm quen thuộc, Bạch Trạch Nhiễm ngẩng đầu, không biết vì cái gì, hốc mắt hắn có chút nóng, đột nhiên có một loại xúc động muốn rơi lệ.
[Đing, giá trị hạnh phúc + giá trị hạnh phúc hiện tại ]
"Đẹp trai quá!"
"Tôi không thể! Bắt đầu từ hôm nay đây là nam thần của tôi, không ai trong các người có thể cướp với tôi!"
Thân thể Ninh Hiên này ngoại trừ trái tim có chút bệnh thì chỉ cần mỉm cười là có thể dễ dàng bắt được một mảng lớn mê muội.
Thẩm Yên Nhi nhìn người trên đài xuất thần, Ninh Hiên đến trường để giảm bớt phiền toái không cần thiết nên che giấu thân phận, nhưng cô biết thân phận của Ninh Hiên.
Ninh gia, đó là tồn tại cao hơn Bạch gia không biết bao nhiêu lần, mà Ninh phụ Ninh mẫu sớm, cả Ninh gia đều là của Ninh Hiên, nếu là có thể gả cho Ninh Hiên.
"Thôi, xem mặt hắn trắng bệch giống như giấy, không chừng có thể sống được bao lâu đây?" Thẩm Yên Nhi lớn lên không tệ, trong lớp đương nhiên cũng không thiếu người theo đuổi, nàng vẫn nhìn chằm chằm Ninh Hiên xuất thần, tự nhiên có người không vui.
Một đôi tay lặng lẽ trèo lên cổ người nọ, đầu bút dừng ở vị trí động mạch chính, Bạch Trạch Nhiễm ngồi bên cạnh hắn ta, lúc này có dán vào hắn ta rất gần, không nhìn kỹ còn tưởng là anh em tốt khoác vai, "Bạn học Vương Mặc, mẹ cậu chưa từng dạy cậu không được nói lung tung sao?"
Trong lúc nói chuyện, đầu bút lại sâu thêm vài phần, tựa như có thứ gì đó ấm áp từ trong cổ trào ra.
"Đúng đúng đúng, thực xin lỗi."
Vương Mặc sợ tới mức động cũng không dám động một chút, chỉ là theo bản năng xin lỗi.
"Bạn học Vương Mặc lần sau phải chú ý." Bạch Trạch Nhiễm thu tay lại, không chút để ý lau mực trên đầu bút.
"Nói lung tung có đôi khi muốn mạng người."
Đối thoại rất bình thường, nếu như vừa rồi đầu bút của hắn không chỉ vào cổ hắn.
Mà lúc này Vương Mặc nhìn người bạn cùng bàn ngày xưa này giống như là nhìn thấy ác ma địa ngục bò ra vậy.
Kẻ điên.
Hành động nhỏ này giữa Bạch Trạch Nhiễm và Vương Mặc rất khó khiến người ta chú ý, ngoại trừ Ninh Hiên vẫn luôn chú ý đến hành động của hắn.
Xem ra nô lệ nhỏ bé của nàng có chút khác. Ninh Hiên híp mắt, đầu lưỡi môi.
Hơi thú vị.