Ám sát không thành công, trong nháy mắt ảnh vệ xung quanh liền phong tỏa thích khách.
"Mọi người đi lĩnh phạt, nói cho Lý Uyển bắt Cao Dương vào ngục trước khi trời tối."
Ninh Hiên nằm trong lòng Lạc Mưu Thương vẻ mặt không thể luyến tiếc, cũng quá đau đớn rồi, sớm biết để cho cẩu hoàng đế tự mình chịu một đao này.
- Thái y sao còn chưa tới!
Lạc Mưu Thương đã đập nát đồ đạc trong tẩm cung.
Ninh Hiên nằm trên giường môi trắng bệch, chăn chăn dưới thân thấm ướt hơn phân nửa.
Cẩu hoàng đế này sao lại ầm ĩ như vậy, làm cho đầu nàng đau nhức.
Đợi hơn nửa ngày thái y mới bị hai thị vệ mang tới, đáng thương chân hắn còn chưa chạm đất đã bị ném đến bên chân Hoàng đế.
"Quỳ ở đó làm gì, chờ người đến thu thi sao?"
Ninh Hiên: Ngươi nói ít một chút, có lẽ ta sẽ ít máu hơn.
Thái y vội vàng chạy đến trước giường Ninh Hiên.
Miệng vết thương Ninh Hiên đã đông lại một chút, máu cũng không còn nhanh như vậy.
Thái y cuống quít rửa sạch vết thương của nàng một chút, uống thuốc băng bó lần nữa.
"Hoàng thượng, vết thương của Ninh phi nương nương đã không có gì đáng ngại, miệng vết thương không sâu không có tổn thương gân cốt, chính là có thể buổi tối sẽ sốt, cần phải gọi cung nhân cẩn thận chăm sóc."
"Tối nay ngươi ở cửa điện canh giữ."
Sau khi thái y rời đi, cả cung điện liền an tĩnh lại, Ninh Hiên cũng buồn ngủ chậm rãi nhắm mắt lại.
"Không được ngủ, mở mắt ra cho Cô!" Lạc Mưu Thương vai Ninh Hiên lại.
Ninh Hiên mạnh mẽ mở to hai mắt: đưa đao cho lão tử!
"Gọi thái y vào."
Lão thái y đáng thương vừa mới nghỉ ngơi ở cửa, liền liên tục bò tới trước mặt Hoàng đế.
"Mau cho nàng ấy xem một chút, vừa rồi nàng ấy nhắm mắt lại." Có lẽ chính Lạc Mưu Thương cũng không nhận ra giọng điệu của hắn có bao nhiêu lo lắng.
Lão thái y vội vàng kiểm tra một phen, nơm nớp lo sợ quỳ xuống: "Ninh phi nương nương nàng có lẽ là mệt mỏi. -
!
Lăn qua lăn lại nửa ngày Ninh Hiên thật sự là mệt mỏi, thái y chân trước vừa đi nàng liền vào giấc mộng.
Trong mộng trở lại Cửu U nàng tìm băng hệ linh tu nhân thi triển linh lực với nàng, mát mẻ vô cùng.
Lạc Mưu Thương nhìn vẻ mặt bình an trong người nào đó trên mặt hiện lên một tia phức tạp, "Cứ như vậy yêu trẫm."
Thôi, nhìn nàng cứu hắn hai lần, hắn liền bố thí nàng một chút yêu đi.
Bên kia
Không nghe thấy tin Lạc Mưu Thương , đoàn người Cao Dương thu dọn đồ đạc liền chuẩn bị chạy về phía bắc quốc.
Kết quả còn chưa chạy ra khỏi cổng thành đã bị bắt được, nhốt vào trong tù.
Lạc Mưu Thương trực tiếp viết phong thư cho Ninh Ưu, hỏi hắn xử lý như thế nào.
Còn có thể xử lý như thế nào, đương nhiên là giết nha, cứ như vậy cẩu hoàng đế của chúng ta không chỉ giải quyết tình địch của mình, còn thuận tiện kiếm được một đợt hảo cảm của đại cữu ca.
Cao Dương , Ninh Hiên ở trong phòng hơn nửa tháng vết thương trên người tốt hơn không ít, bất quá chính là lúc thái y tiệt kia bắt mạch cho cô, nói cô bị thương thêm vết thương làm tổn thương căn cơ, nếu không dễ điều dưỡng có thể chỉ vài năm sống sót. Cẩu hoàng đế kia nghe xong cũng không biết mắc bệnh gì cho nàng xem sắc mặt cả ngày, còn sai người rút băng trong phòng nàng.
Cô chỉ có thể ở bên ngoài nhà thổi gió lạnh, hạ hỏa.
[ Kim Long à, liên lụy đến cậu. ]
Ninh Hiên bị gió nóng thổi đến vẻ mặt không thể luyến tiếc.
[ Không có việc gì, Hiên Hiên, tôi lừa cậu cũng không ít. ]
Đến nói chuyện phiếm, trẫm thích nữ nhân