Edit + Beta: SSNNA_anh
Nhìn bộ dáng của tiểu cô nương, Hàn Lạc Thần trong lòng nhịn không được than nhẹ một hơi. Nữ hài này luôn làm hắn bất đắc dĩ, rõ ràng mới vừa gặp qua một lần, như thế nào sẽ có cái loại ý tưởng này đâu?
Tinh Liên rất nhanh đã trở về, Lạc Yên vừa thấy nàng đến liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ, mau chóng hỏi: "Ngươi đem Vô Ngân cao đặt ở chỗ nào vậy?" Một mặt cầm lấy tay nải Tinh Liên mang.
Tinh Liên thay nàng từ một đống đồ vật tìm được Vô Ngân cao, Lạc Yên liền lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, nhéo cái chai nho nhỏ, đi đến bên người Hàn Lạc Thần: " Ta thoa dược cho ngươi! Cái này chính là Vô Ngân cao ta đã nói với ngươi, rất hữu dụng!"
Hàn Lạc Thần xem nàng lại lần nữa lặp lại đề tài Vô Ngân cao hữu dụng, cũng không cảm thấy phiền, gật gật đầu, lại lần nữa tín nhiệm mà nói: "Ân, ta tin ngươi."
Tinh Liên nhìn Lạc Yên tìm được Vô Ngân cao liền đem nàng ném qua một bên, chỉ lo cùng Hàn Lạc Thần nói chuyện, trong lòng thật là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khi nhìn đến Lạc Yên lột ra vạt áo của Hàn Lạc Thần, nàng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề vừa mới bị nàng xem nhẹ.
Tiểu thư nhà bọn họ là nữ hài tử a! Như thế nào có thể giúp một người nam nhân thoa dược?
Hàn Lạc Thần không ngại bị Lạc Yên lột cổ áo ra, nhưng là bỗng nhiên nhìn Tinh Liên còn ở chỗ này, liền cầm tay ngăn cản động tác của nàng, đem cổ áo chỉnh lại: "Để ta tự mình thoa đi!"
Tinh Liên đang đau khổ suy tư xem làm thế nào ngăn cản Lạc Yên thoa dược cho Hàn Lạc Thần, liền nghe được Hàn Lạc Thần nói muốn chính mình tự thoa, trong lòng rất là vừa lòng. Vị Hàn công tử này vẫn rất còn thức thời đi!
Chỉ là cái ý niệm này của nàng vừa mới nảy ra, Lạc Yên liền đứng lên, một bên đem nàng đẩy ra cửa, một bên nói: "A Liên ngươi ở bên ngoài chờ ta nhé ~. Ngươi ở chỗ này, Lạc Thần đều ngượng ngùng, nói xong liền "Loảng xoảng" một tiếng đóng cửa lại, đem Tinh Liên ngăn cản ở bên ngoài.
Tinh Liên: "......"
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề lại bị nàng xem nhẹ. Hàn công tử này tuy là rất thức thời, nhưng tiểu tổ tông nhà bọn họ thì không hề a!
Tinh Liên nhìn chằm chằm cánh cửa, yên lặng nghĩ sau khi trở về nhất định phải bẩm báo phu nhân! Nàng nghĩ, bọn họ nhất thiết phải đến dạy tiểu thư về chuyện nam nữ đại phòng!
Lạc Yên sau khi đóng cửa thì tung ta tung tăng mà chạy đến bên người Hàn Lạc Thần, cười hì hì nói: "A Liên không còn nữa, ta lại thoa dược cho ngươi đi."
Tuy rằng biết vị A Liên cô nương kia cố kỵ cái gì, mà hắn tự nhiên cũng biết về vấn đề nam nữ đại phòng. Nhưng là nhìn đôi mắt nàng sáng lấp lánh, Hàn Lạc Thần thế nhưng không có biện pháp nói ra lời cự tuyệt, đành phải gật gật đầu, "Kia...... Phiền toái ngươi."
"Không phiền toái không phiền toái." Lạc Yên cười tủm tỉm mà xua xua tay, lại lần nữa nhanh nhẹn mà đem quần áo hắn lột ra một nửa, cái hành động thuần thục kia làm Hàn Lạc Thần lần nữa cứng họng.
Hắn cúi đầu nhìn bộ dáng Lạc Yên thoa dược, phảng phất như sợ hắn đau, động tác tưởng như nhẹ nhàng từ từ đến không thể mà lại còn cẩn thận.
Khi nàng đụng tới vết thương của hắn, thân thể Hàn Lạc Thần theo bản năng run lên. Ngay sau đó, hắn liền cảm giác một cỗ hơi thở nóng hầm hập phun ở trên miệng vết thương của hắn.
Tiểu cô nương cách hắn rất gần rất gần, lúc này đang theo hơi thở trên miệng vết thương hắn.
"Không đau không đau nga, ta thổi thổi ngươi." Nàng giống như đang dỗ dành tiểu hài tử, động tác mềm nhẹ. Hơi thở từ miệng nàng mang theo nhiệt khí phà vào ngực hắn, hắn mặt bỗng nhiên có chút nóng, ngực trướng đến phát đau. Cảm giác ngứa vì thời điểm địa phương kia nhận lấy hơi thở của nàng, đang lan tràn ra khắp nơi.
Hàn Lạc Thần cơ hồ không thể khống chế thân hình mà run rẩy. Lần này không phải vì đau đớn, mà là cái loại cảm giác này tản ra. Ngứa làm hắn có chút không chịu nổi, hắn cảm giác chính mình tim đập nhanh, thật sự nhanh. Hắn chỉ có gắt gao mà nắm nắm tay, mới có thể áp xuống ý niệm muốn chạy trốn của chính mình......