Editor: lilianjhs_
Beta: SSNNA_anh
Tiểu cô nương lại cố tình không từ bỏ, nhón chân, nỗ lực nâng tay lên. Hàn Lạc Thần nhịn không được mà bật cười: "Ngươi muốn làm gì?"
Cũng đã đại khái đoán ra ý đồ của nàng, hắn nhịn không được liền yên lặng cúi đầu, bàn tay mềm mại kia chạm vào lông mi hắn, khiến tâm hắn không khỏi run lên. Tay Lạc Yên che mất một con mắt của hắn, cất lên thanh âm mềm mại mang theo vài phần ngọt ngào: "Con mắt của ngươi thật đẹp, tựa như một ngôi sao, ngô..."
Nàng dừng một chút, nghiêng nghiêng đầu, cười cười, nói: "Ta cảm thấy, người có đôi mắt đẹp như vậy tuyệt đối không phải người xấu, ta nói rất đúng phải không? Ân, ta cảm thấy ta chính xác là nói rất đúng, ngươi không phải người xấu." Giống như muốn khẳng định ý nghĩ của mình, nàng sau khi nói xong lời cuối còn dùng lực gật gật đầu.
Hàn Lạc Thần ngẩn người, đại khái không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, hắn đây là không biết đáp lại như thế nào. Trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được vẫn duy trì tư thế khom lưng cứng nhắc kia.
Không đợi đến lúc hắn mở miệng, tiểu cô nương trong mắt vẫn là không có đến nửa phần không vui. Chỉ là hạ cánh tay đang che mắt hắn xuống, một lần nữa nhấc ống tay áo hắn lên lắc lắc. Thanh âm càng thêm mềm mại, tựa như đang làm nũng: "Ngươi như thế nào lại không nói? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?"
Theo lí thuyết, bọn họ mới là lần đầu gặp nhau, lẽ thường không nên làm ra loại hành động thân mật như vậy a. Nhưng là, Lạc Yên hiện tại đang nỗ lực tiếp cận hắn, làm hắn vì nàng mà buông phòng bị, tự nhiên sẽ không bận tâm cái gì gọi là nữ hài tử rụt rè. Huống chi hiện tại nàng chính là thiên chân vô tri đại tiểu thư, được gia đình bảo hộ quá tốt, nơi nào biết tới cái gì gọi là nam nữ đại phòng linh tinh?
Nữ hài tử thanh âm mềm mại nhuyễn hoặc, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải buông phòng bị. Hàn Lạc Thần nghe cũng không nhịn được mềm lòng. Hắn rất muốn khẳng định lời nàng nói, chỉ là nghĩ đến thân phận của mình, ánh mắt liền trở nên ảm đạm mà cụp xuống, giật lấy tay áo của mình.
Hắn kiên định lắc đầu, tiểu cô nương ánh mắt kinh ngạc ủy khuất, mở miệng nói: "Ngươi nói không đúng."
Hắn liền kéo ra nụ tươi cười: "Ta không phải người tốt."
"Ngươi gạt người!" Lạc Yên cắn môi, ủ rũ nhìn hắn. Hắn chỉ là dùng ánh mắt bao dung nhìn nàng, sờ sờ đầu nàng, nói: "Về sau không thể tùy tiện phản ứng với người xa lạ, biết không?" Nàng quá thiện lương, quá thiên chân, như vậy thực không tốt, không tốt, Hàn Lạc Thần nghĩ.
Lạc Yên không để ý tới hắn nữa, tựa hồ vì lời nói vừa rồi của hắn mà mất hứng. Hàn Lạc Thần thấp giọng than thở: "Ta là nghĩ tốt cho ngươi thôi."
Lạc Yên ngẩng đầu, đột nhiên cười: "Ngươi là người tốt." Nàng lại lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình. Hàn Lạc Thần muốn nói cái gì, liền bị nàng đánh gãy: "Ngươi cùng ta nói như vậy, ân, liền chứng minh ngươi tuyệt đối không phải người xấu."
Hàn Lạc Thần nhịn không được bật cười, Lạc Yên lần nữa triển khai miệng cười, đếm kỹ một vạn cái lý do hắn là người tốt. Trời biết bọn họ vừa mới nhận thức nhau, còn chưa biết tên đối phương là gì đâu.
Cái suy nghĩ này vừa mới nảy ra, tiểu cô nương ngay lập tức ngẩng đầu lên nói: ""Ta còn chưa có nói cho ngươi biết tên của ta."
Nàng nghiêng đầu, nhẹ nhàng bật cười: "Ta là Hiên Viên Lạc Yên, ngươi tên là gì a?"
Hiên, Viên, Lạc, Yên.
Hàn Lạc Thần trong lòng ghi nhớ tên nàng, trong đầu hình như hiện lên một ý niệm gì đó, chỉ là nháy mắt lại chìm đến chỗ sâu trong, nhưng cuối cùng lại là ngăn không được vụt lên.
Hiên Viên? Dòng họ này thật không đơn giản.
Hàn Lạc Thần ánh mắt nặng nề, tuy ngoài mặt là vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm khởi dậy một mảnh sóng to gió lớn.
——————
Sách, thiên chân vô tri đại tiểu thư.
Thế giới này không có tốt đẹp như ngươi tưởng tượng đâu!
Có cần ta dạy cho ngươi một khóa không?
——by Hàn Lạc Thần