Edit: Luber
Beta: Maple
Không nghĩ tới nữ nhân này còn có một tay như vậy.
Kỷ Quan Lan cố hạ xuống ánh mắt vừa lòng của chính mình, đáng lẽ ra, hiện tại hắn đã phải đi tới bàn tiếp theo rồi, nhưng mà hắn còn luyến tiếc điều gì cơ chứ?!
Không biết rằng mình có thể nếm lại hương vị này một lần nữa không?
Rất khó có một món ăn làm vừa lòng mình, nhưng tất nhiên không thể ăn nhiều!
Kỷ Quan Lan lại yên lặng cấp mấy cái thương nhớ cho món ăn vừa rồi.
Không ngoài dự đoán, Lạc Yên giành được hạng nhất với món ăn của mình, không chỉ Kỷ Quan Lan, những người còn lại đều rất vừa lòng với món cá hầm cải chua cô làm, đương nhiên, cách xử lí nguyên liệu của cô cũng tốt hơn các "Đầu bếp" khác.
Cơ mà mặc kệ thế nào, Lạc Yên cũng đã thắng được cuộc thi này, cho nên cô không cần phải ăn món của người đứng vị trí cuối cùng làm.
Ừm, người đứng vị trí cuối cùng chính là người ở bàn đầu tiên, vị "Đầu bếp" đến vảy cá cũng chưa làm sạch.
Vị "Đầu bếp" kia bị đứng cuối, khổ sở tự ăn hết món cá mình làm ra, sau đó.........
Sau khi quay xong chương trình, Lạc Yên chào mọi người rồi mới đi đến bên người Hà Sở Hi: "Chúng ta về đi."
Hôm nay cô vừa quay phim xong liền chạy tới đây ngay, hiện tại thật sự có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.
Thật vất vả mới có cơ hội tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ, nhưng vì cái gì mà mình còn chậm trễ như vậy..........
Lạc Yên tỏ vẻ, cô chỉ là có chút mệt mỏi, công lược gì đó, về sau rồi nói, tương lai còn dài......
Lạc Yên lặng lẽ đem đáy mắt phức tạp chôn xuống, đi theo Hà Sở Hi đi ra cửa của SUN.
Hà Sở Hi vốn dĩ muốn đưa Lạc Yên về chung cư, nhưng lúc đi đến cửa, cô lại nhận được một cuộc điện thoại. Lạc Yên chờ cô nói chuyện điện thoại xong, chưa kịp mở miệng bảo mình có thể tự về, liền nhìn thấy biểu cảm khó xử của cô ấy.
"Làm sao vậy?"
Hà Sở Hi vẻ mặt đau khổ nói: "Ngại quá a, Lạc Yên tỷ, anh trai em muốn em về nhà một chuyến, em không thể đưa chị về được."
Lạc Yên không nhịn được mà bật cười, nàng còn tưởng rằng việc gì to lớn lắm, nàng vẫy vẫy tay, nói: "Vấn đề lớn quá a, em không cần đưa chị về nữa, chị có thể tự về mà."
Hà Sở Hi nghe xong, liền thân thiện gọi taxi tốt cho Lạc Yên, giúp cô ngồi yên vị ở ghế sau rồi mới phất phất tay, nói: "Lạc Yên tỷ, khi nào chị về đến nhà thì gọi cho em nha!"
Lạc Yên cũng vẫy tay với nàng: "Ừm, chị biết rồi, em cũng đi cẩn thận."
Hai người tách ra trước đài truyền hình, Hà Sở Hi về nhà, Lạc Yên về chung cư.
"Đinh ——" Thang máy mở cửa, Lạc Yên đi vào trong, đang muốn ấn số , liền nghe thấy tiếng bước chân theo quy luật đến từ phía sau.
Cô theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy hàng xóm đeo kính râm mới gặp mấy ngày trước.
Lạc Yên lui một bước, để hắn tiến vào, lúc hàng xóm nhìn thấy cô, bước chân dừng một chút, sau đó mới đi vài trong hoàn toàn.
Lạc Yên vừa mới ấn số , liền nghe được bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp.
"Sở Lạc Yên?"
Cái gì? Thanh âm này?
Lạc Yên sửng sốt một chút, quay đầu lại, liền bắt gặp một đôi mắt đen như mực, lúc này hàng xóm đeo kính râm đã tháo kính xuống, lộ ra một gương mặt nàng rất quen thuộc.
Kỷ Quan Lan.
Trời đất, hàng xóm của nàng sao có thể là Kỷ Quan Lan?!
Lạc Yên vẻ mặt như trên mây. Cô không nghĩ tới Kỷ Quan Lan chính là vị hàng xóm đeo kính râm ít lộ diện. Chung cư cô thuê này chất lượng chỉ có thể xem là hạng thường, cô cho rằng, Kỷ Quan Lan là ảnh đế tầm quốc tế, thân phận sau lưng lại thần bí nên ắt hẳn phải ở trong biệt thự chỗ nào đó chứ!
Cuối cùng...........
Hắn lại ở tại cái chung cư hạng thường này ư?!
Lạc Yên bỗng nhiên cảm giác, thế giới này hoạt động không đúng lắm!
Đầu tiên là Kỷ Quan Lan tính tình không đúng, sau đó là nơi hắn ở lại sai sai..........
Nhìn biểu cảm thất kinh của cô, Kỷ Quan Lan khẽ mở bờ môi đỏ như hai cánh hoa, nhưng cũng chỉ là một lời nói khó nghe nữa thôi.
"Nói đi, làm sao ngươi biết ta ở đây?"