Editor: Bạch Diệp Thảo
“Các người đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Zombie? Các người đùa gì vậy?”
“Mệt các người nghĩ ra được.”
Người căn cứ phương Nam cũng đi xuống, vây quanh người căn cứ phương Bắc. Giữa hai bên chạm vào là nổ ngay.
“Mọi người có chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói.” Thủ lĩnh căn cứ Tam Hợp – Triệu lão đại làm chủ nhà lập tức ra hòa giải.
Bắc Vũ Đường làm lơ sự tức giận của người căn cứ phương Nam, nói thẳng, “Có phải zombie hay không, chỉ cần hắn lộ tay ra cho mọi người nhìn thì sẽ biết. Không biết hắn có dám không.”
“Có gì mà không dám. Nếu hắn không phải, cô định thế nào?” Người căn cứ phương Nam lạnh lùng nói.
“Tôi xin lỗi. Dùng một tinh hạch của zombie cấp năm bồi thường.”
Tinh hạch zombie cấp năm chính là thứ tốt.
Zombie cấp năm rất ít, cũng rất khó đối phó.
“Được.” Người nọ trực tiếp đồng ý thay Thương Vân.
Phương Tưởng mở miệng nói: “Vân Thương, đưa tay cậu ra cho họ nhìn xem.”
Bối Nhân Nhân đứng bên cạnh Phương Tưởng mới đầu là kinh hoảng, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó, kinh hoảng lại bị kinh hỉ thay thế. Nếu có thể thừa dịp này tiêu diệt Thương Vân, sau này sẽ không còn ai khống chế ả nữa, ả sẽ được tự do.
Nghĩ vậy, Bối Nhân Nhân không muốn hỗ trợ nữa, tùy ý thân phận hắn bị Bắc Vũ Đường vạch trần.
Thương Vân thấy mọi người đều nhìn mình, cười haha, “Không ngờ không qua được mắt ngươi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt của người ở đây đều thay đổi.
Thương Vân biết không giấu được nên cũng không thèm giấu nữa, gỡ khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt thuộc về zombie. Mọi người thấy thì đồng loạt hít khí lạnh, ngạc nhiên nhất chính là người của căn cứ phương Nam.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, một con zombie cấp cao sẽ sinh hoạt bên họ lâu như vậy mà họ không phát hiện.
Bắc Vũ Đường thấy rõ mặt hắn, “Quả nhiên là ngươi.”
Cô đã thắc mắc vì sao tìm khắp xung quanh căn cứ phương Bắc mà không thấy hắn, thì ra là trà trộn đến căn cứ phương Nam, hơn nữa còn vào căn cứ phương Nam. Trốn trong căn cứ là chuyện Bắc Vũ Đường hoàn toàn không nghĩ đến.
“Hắn là vua zombie, mọi người đừng để hắn rời đi, bằng không hậu hoạn vô cùng.” Tào Mãnh nói với các cao thủ của các căn cứ khác.
Mọi người bày trận sẵn sàng đón địch.
Khi Quân Mạch Trần động thủ, những người khác cũng sôi nổi ra tay. Các cao thủ vốn còn lục đục với nhau, giờ cùng đồng tâm hiệp lực đối phó Thương Vân.
Kiếp trước Thương Vân bị cao thủ các căn cứ lớn liên thủ công kϊƈɦ, bị trọng thương nhưng vẫn may mắn chạy thoát.
Kiếp này Thương Vân cũng bị cao thủ các căn cứ vây công, dù hắn lợi hại, vết thương trêи người cũng nhiều dần, mà con người cũng có bị thương, thậm chí còn có người nguy hiểm đến tính mạng.
Tất cả mọi người đánh đến đỏ mắt, muốn hắn bỏ mạng tại đây.
Thương Vân mấy độ muốn trốn, đều bị Quân Mạch Trần và Bắc Vũ Đường ngăn lại, hai người họ chặn kín đường lui của hắn. Thương Vân thầm hận Bắc Vũ Đường, người hắn hận nhất không ai ngoài Bắc Vũ Đường.
Sớm ở một năm trước, hắn đã có dự cảm, quả nhiên dự cảm của hắn đúng. Lúc đó hẳn hắn phải tự mình động thủ, mà không phải là mượn tay kẻ khác.
Hắn hối hận, đáng tiếc trêи đời không có thuốc hối hận.
Nếu không để lại đường sống cho hắn, vậy hắn chết cũng muốn kéo cô làm đệm lưng.
Đáy mắt vốn u ám của Thương Vân giờ càng thêm tàn nhẫn.
Hắn làm bộ lao về phía Lâm Phi Tuyết, ngầm lại ấp ủ đối phó Bắc Vũ Đường. Lúc Bắc Vũ Đường viện thủ, hắn đột nhiên đổi hướng, một kϊƈɦ trí mạng đánh về phía cô.
“Cẩn thận!” Quân Mạch Trần hoảng hốt, lúc đoán được ý đồ của hắn, anh đã vội vàng lao về phía Bắc Vũ Đường.
Hắn muốn dùng toàn lực, kéo cô đồng quy vu tận!
Bắc Vũ Đường nghĩ mình xong đời rồi, cùng hắn xong dời, nhưng mà, một bóng dáng vội che trước mặt cô.
‘Phanh’ một tiếng, Quân Mạch Trần nhận phần lớn uy lực mà Thương Vân tự bạo, những người xung quanh bị lan đến đều ngã xuống đất, phun máu tươi. Bắc Vũ Đường cũng bị lan đến, nhưng cô bất chấp, chạy như bay về phía Quân Mạch Trần.
“Mạch Trần.”
Bắc Vũ Đường ôm lấy người hôn mê bất tỉnh, vành mắt phiếm hồng, nước mắt vòng quanh hốc mắt. Khi nước mắt của cô rơi trêи mặt anh, anh mở mắt, thấy giọt lệ trong mắt cô, anh gian nan vươn tay, nhẹ nhàng lau nó đi.
“Không khóc.”
Rõ ràng là bàn tay lạnh lẽo, lại làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp, từ mặt lan đến toàn thân, chạy thẳng vào lòng.
Bắc Vũ Đường thấy anh còn sống, vui sướиɠ ôm chặt anh.
Mà Bối Nhân Nhân tránh ở chỗ tối, chú ý nhất cử nhất động trong sân cũng thấy Quân Mạch Trần chắn hộ mọi người phần lớn uy lực, giờ đang bị trọng thương.
Hiện tại là cơ hội tốt nhất để diệt trừ anh, nếu để anh khôi phục, nhất định sẽ là Thương Vân thứ hai. Đến lúc đó, họ muốn giết anh cũng khó.
Bối Nhân Nhân lấy bình nước lúc trước Thương Vân cho ả, nhân lúc mọi người không chú ý, hất nước về phía Quân Mạch Trần.
Cảm xúc của Bắc Vũ Đường chưa ổn định, ả lại đột nhiên tập kϊƈɦ, làm cô không kịp trở tay.
Cô dùng thân thể chắn cho Quân Mạch Trần, nhưng mà vẫn chậm nửa giây, có không ít nước thuốc đã dính lên người anh. Tức khắc, người Quân Mạch Trần bốc lên từng làn khói nhẹ, da giống như bị axit ăn mòn, lộ ra màu thịt khác loài người.
Bối Nhân Nhân chỉ vào Quân Mạch Trần, “Mọi người mau nhìn, hắn cũng là zombie!”
Một câu này của ả có thể nói là làm mọi người kinh ngạc, họ theo bản năng nhìn về phía Quân Mạch Trần, đều nhìn thấy vân da khác con người đó, một đám đều trừng lớn mắt, ngạc nhiên và khó tin hơn cả lúc họ phát hiện Thương Vân là zombie.
Lăng Độ, Lâm Phi Tuyết, Tào Mãnh trừng lớn mắt, không thể tin nhìn Quân Mạch Trần.
Lăng Độ hoàn toàn không thể tin, trúc mã nhà mình, anh em đáng tin của mình, vậy mà lại là zombie!
Mà Lâm Phi Tuyết và Tào Mãnh cũng khϊế͙p͙ sợ y như vậy, họ hoàn toàn không ngờ đội trưởng sớm chiều ở chung, vào sinh ra tử với họ vậy mà lại là zombie.
Sự thật này quá chấn động, chấn động đến mức họ không thể hoàn hồn.
Còn cao thủ các căn cứ khác, sau khϊế͙p͙ sợ là phức tạp.
Vừa rồi anh đã cứu họ không thể bàn cãi, nhưng mà anh lại là zombie, trời sinh là thiên địch của họ. Càng quan trọng hơn, nếu giờ để anh rời đi, trở về căn cứ phương Bắc, có một vua zombie trấn thủ, lại có thuốc giải virus zombie trong truyền thuyết…
Dù là cái nào, đối với các căn cứ khác mà nói, đều không tốt.
Sau này căn cứ phương Bắc lớn mạnh rồi, căn cứ của họ ắt sẽ bị bắt sáp nhập, lúc đó họ không thể như bây giờ.
Sau khi hưởng thụ được quyền lợi, không ai sẽ hy vọng quyền lợi đó bị cướp đi.
Dù xuất phát từ mục đích nào, dù trong lòng họ nghĩ thế nào, mục tiêu lúc này của họ đều nhất trí, đó là giết Quân Mạch Trần, tuyệt đối không thể để anh tồn tại trêи đời.
“Cùng nhau lên, giết hắn!” Bối Nhân Nhân hô lên.
Cao thủ các căn cứ lớn bay vây lấy họ.
“Quân nhị thiếu, không ngờ cậu lại là zombie. Căn cứ phương Bắc các người vậy mà lại làm bạn với zombie.” Phương Tưởng lập tức úp nồi lên đầu căn cứ phương Bắc.
“Cậu đã là zombie, chúng tôi tuyệt đối không thể để cậu sống đến ngày mai.”
Lăng Độ, Lâm Phi Tuyết, Tào Mãnh hồi thần thì vội đứng lên, chắn trước người Quân Mạch Trần.
“Các người đúng là lấy oán trả ơn. Nếu không phải có lão đại chặn uy lực của Thương Vân tự bạo cho các người, các người đã sớm mất mạng.” Tào Mãnh căm tức nhìn người ở đây.
Bối Nhân Nhân cười lạnh một tiếng, “Hừ, hắn chỉ vì Bắc Vũ Đường mà thôi. Đừng nói hắn vĩ đại như thế.”
Lăng Độ trực tiếp chửi ầm lên, “Đám cho má các người, nếu Mạch Trần chỉ muốn cứu Vũ Đường, với tốc độ của cậu ta, dẫn cô ấy rời khỏi đây không thành vấn đề, sao lại dùng chính mình ngăn cản!”
“Dù hắn vì mọi người thì hắn vẫn là zombie. Tục ngữ nói, không phải tộc ta, ắt có dị tâm.” Bối Nhân Nhân lạnh lùng nói.
Phương Tưởng tiếp, “Giờ các người rời đi, chúng ta có thể không truy cứu các người tằng tịu với zombie. Nếu các người muốn ở bên hắn, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.”
Lăng Độ tức đến bật cười, “Đừng có mà nói dễ nghe như thế. Bàn tính trong lòng các người thì các người rõ. Các người chính là sợ căn cứ phương Bắc chúng ta quật khởi, áp qua các ngươi. Đừng có mà ở đây giả nhân giả nghĩa. Các người biết hành động này ghê tởm thế nào không? Quả là đã muốn làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.”
Cao thủ các căn cứ khác nghe Lăng Độ nói thế thì tức điên. Không biết là vì Lăng Độ nói trắng ra mục đích của họ, hay là thẹn quá thành giận.
“Đừng nhiều lời vô nghĩa với hắn, cùng lên, giết họ.” Có người hô lên.
Bắc Vũ Đường nói với ba người Lâm Phi Tuyết, “Không cần hy sinh vô ích vì chúng tớ, mọi người mau đi đi.”
Mấy người Lâm Phi Tuyết sao có thể rời đi.
“Chúng ta là người một nhà, cùng tiến cùng lùi.”
Ba người không ai lùi lại.
Hai mươi mấy người tấn công năm người họ, dù ba người Lâm Phi Tuyết lợi hại, vượt qua phần lớn người ở đây, nhưng mà hai khó địch bốn. Vết thương trêи người họ ngày càng nhiều, máu tươi nhiễm đỏ quần áo họ.
Nhưng mà, họ vẫn không lùi bước.
Bắc Vũ Đường cũng cả người nhuộm máu đỏ tươi.
Quân Mạch Trần vốn đã là trọng thương, đối chiến với họ, càng là nỏ mạnh hết đà. Nếu là thời kì toàn thịnh, sao anh phải sợ họ.
Bắc Vũ Đường không công kϊƈɦ ai khác, nhắm thẳng về phía Bối Nhân Nhân.
Người căn cứ phương Nam tất nhiên không thể nào ngồi không nhìn Bối Nhân Nhân bị cô giết, toàn bộ người căn cứ vây quanh đánh một mình cô. Bắc Vũ Đường một đấu sáu, không bao lâu, thân thể xuất hiện vô số vết thương.
Năm người bị bức đến một góc, bức đến tuyệt cảnh.
Lúc này, Quân Mạch Trần đã sớm là dầu hết đèn tắt.
Bọn họ tất nhiên nhìn ra, Phương Tưởng hô với mọi người, “Hắn đã không còn chịu được nữa, nỗ lực thêm chút là có thể giết hắn.”
Khí thế mọi người tăng vọt, công kϊƈɦ họ càng mãnh liệt, đặc biệt là Quân Mạch Trần, phần lớn công kϊƈɦ đều là hướng về phía anh.
“Chúng ta giết Bắc Vũ Đường trước.” Bối Nhân Nhân hô lên, mấy tên thông đồng với ả đều hướng về phía Bắc Vũ Đường.
Quân Mạch Trần thấy cô lung lay sắp đổ, trực tiếp lao qua ôm cô, chặn lại công kϊƈɦ của mọi người thay cô.
Một khắc đó, khuôn mặt anh như là một cảnh quay chậm, dần phóng đại trước mắt cô, thân thể anh bị vô số năng lượng đánh tan thành mảnh nhỏ……
“A!!!!!!!!!!!!!!!” Một tiếng gào rống đau thấu xương phát ra, âm thanh vang tận mây xanh, người của toàn căn cứ đều nghe được âm thanh tuyệt vọng ấy.
Những kẻ đó muốn đánh cô đều bị tiếng gào đinh tai nhức óc đó làm màng tay phát đau, không nhịn được mà che kín tai mình.
Sau đó, họ thấy người cô nổi lên một trận gió, gió quật lên mặt họ như dao nhỏ, làm cơ thể họ dần xuất hiện từng vết thương, máu tươi văng ra.
Bối Nhân Nhân đột nhiên đối mặt với một đôi mắt đỏ, đỏ như màu máu, làm ả sợ hãi.
Lúc ả ngây người, tay cô đã bóp chặt cô ả.
“Cùng chết đi.”
Bối Nhân Nhân hoảng sợ trợn to mắt, ả ra sức giãy giụa, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích.
“Không, đừng, đừng giết tôi!” Ả lộ ra cầu xin, đáy mắt ả tràn ngập sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Một trận gió hình thành quanh thân Bắc Vũ Đường, làm những người khác không thể tới gần.
Họ thấy Bối Nhân Nhân bị ném lên không trung, bị trận gió vô hình tước đi thịt trêи người, đôi mắt ả vẫn còn chuyển động, miệng ả phát ra tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.
Không biết qua bao lâu, tựa như cả thế kỉ, lại dường như chỉ là trong nháy mắt, Bối Nhân Nhân chỉ còn lại một bộ xương trắng.
“Cô… cô quả là tàn…” Chữ ‘nhẫn’ còn chưa phát ra, người kia đã bị Bắc Vũ Đường cắt đứt cổ, rơi xuống một bên.
Khi Bắc Vũ Đường nhìn về phía những người khác, tất cả mọi người đều bị đôi mắt đỏ máu của cô nhìn đến rét run, không tự hiểu nuốt một ngụm nước bọt.
“Cô ta đã là nỏ mạnh hết đà, cùng nhau lên, giết cô ta!” Phương Tưởng bừng tỉnh, hô lên.
Hôm nay Bắc Vũ Đường cần phải chết!
Sau khi thấy được thủ đoạn này của cô, những người đã giết Quân Mạch Trần như họ, cô chắc chắn không bỏ qua. Một khi đã vậy, còn không bằng thừa dịp cô đang suy yếu, giết cô, diệt trừ hậu hoạn.
“Cùng chết đi.” Bắc Vũ Đường nhìn về phía họ.
Đối với công kϊƈɦ từ bốn phương tám hướng, cô không sợ gì mà lao lên, cô đốt toàn bộ máu và năng lượng, thề muốn đồng quy vu tận với họ.
Lâm Phi Tuyết, Lăng Độ, còn có Tào Mãnh đang thoi thóp liền thấy lấy Bắc Vũ Đường là trung tâm, ánh sáng chói chang chiếu ra xung quanh, tựa như mang theo dòng ngân hà cuồn cuộn mà sáng lạn, chói đến lóa mắt.
Người vây công cô kêu rêи, sau đó bị đánh bay ra ngoài, có người máu thịt mơ hồ, có người nhìn như không sao, lại nôn ra nội tạng bị chấn nát.
Ba người Lăng Độ cứ vậy nhìn thân thể Bắc Vũ Đường vỡ nát như pha lê, dần biến mất trong bầu trời đầy sao, phiêu tán giữa trời đất.
“Vũ Đường!”
Lâm Phi Tuyết thất tha thất thểu tiến lên, muốn bắt lấy những đốm sáng kia, lại không bắt được gì.
Lâm Phi Tuyết nhìn người đã biến mất, thân mình mềm nhũn, quỳ trêи mặt đất, thất thanh khóc rống.
Lăng Độ và Tào Mãnh ngây ngốc nhìn hư không, bên tai, trước mắt dường như không nghe, không thấy được gì, ký ức của họ dừng lại ở lúc cô tan biến.
Mị lại nghỉ một thời gian nha, lap hỏng rùi huhu