Tác giả: Vân Phi Mặc
Mọi người có ai thích cp Dương Tiễn và Ngao Thốn Tâm như tui hông, cho xin một cánh tay nào (´ω`)
Phúc lợi thứ bảy của mọi người đây nhé~
Quay một bộ phim truyền hình cần ba bốn tháng, giờ vừa bắt đầu quay, chẳng cần phải sốt ruột.
Liễu Vân mang vốn vào đoàn, đạo diễn cũng không dám đắc tội cô ta.
Toàn bộ người trong đoàn phim có ai mà không nịnh bợ lấy lòng cô ta?
Đoàn người đều nhìn ra Liễu Vân không thích Bắc Vũ Đường, những người lấy lòng cô ta chắc chắn sẽ không cho Bắc Vũ Đường sắc mặt tốt. Người thông minh sẽ chỉ nói bậy Bắc Vũ Đường trước mặt Liễu Vân. Người không thông minh sẽ dùng biểu hiện nhằm vào Bắc Vũ Đường.
Tiểu Ngọc thấy cô nói thế, gật đầu đồng ý.
"Chị Vũ Đường, em đi xem lúc nào đến lượt chúng ta." Tiểu Ngọc nói.
"Uhm."
Tiểu Ngọc tìm được nhân viên sắp xếp thời gian, "Trương ca, tôi muốn hỏi lúc nào đến lượt chị Vũ Đường nhà tôi?"
Người nọ lật bảng thời gian, "Chờ lát đi. Chờ cô Liễu Vân quay xong thì sẽ đến lượt cô Bắc Vũ Đường."
"Cái gì?!" Tiểu Ngọc tức khắc nổi giận.
Suất diễn của Liễu Vân hôm nay rất nhiều, chờ cô ta xong, chẳng phải là tới nửa đêm!
"Các người báo cho chúng tôi là diễn vào buổi sáng. Sáng sớm chúng tôi đã tới, giờ anh lại nói cho tôi phải chờ đến tối mới bắt đầu quay? Định bắt Vũ Đường nhà chúng tôi chờ cả ngày ở đây chắc?!" Tiểu Ngọc tức giận hét.
Người phụ trách kia trầm mặt, không vui, "Chờ thì làm sao?! Người ta đều chờ, vì sao các người không chờ được?"
"Anh......"
Bắc Vũ Đường nghe Tiểu Ngọc cao giọng thì đã thấy không ổn, đi tới ngăn cản cô bé.
"Tiểu Ngọc, đi thôi."
"Chị Vũ Đường, họ thật quá đáng mà!" Tiểu Ngọc vẫn tức sôi máu.
Bắc Vũ Đường nhìn nhân viên công tác kia, "Nếu là buổi tối mới diễn, vậy chúng tôi về trước."
Bắc Vũ Đường kéo Tiểu Ngọc đi.
Hai người chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng người nọ trào phúng.
"Lại không phải thiên vương hay ảnh hậu, ra vẻ cái gì."
Tiểu Ngọc tức xanh mặt, muốn quay lại lý luận với người kia, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn cản,
"Chị Vũ Đường?" Tiểu Ngọc vẻ mặt đưa đám nhìn cô.
Sau khi hai người Bắc Vũ Đường về khách sạn, bên Liễu Vân nhận được tin.
"Vân tỷ, vừa rồi Bắc Vũ Đường không chờ được, sẽ về khách sạn nghỉ ngơi." Trợ lý kích động nói.
Liễu Vân đang nghỉ ngơi giữa các cảnh lập tức hứng thú.
"Em đi nói với đạo diễn, chị hơi mệt. Hôm nay không quay."
Trợ lý cười đáp: "Vâng."
Đạo diễn nghe trợ lý nói thì nhíu mày, nhưng nhớ thân phận của Liễu Vân thì gật đầu đồng ý, "Được rồi. Bảo cô ấy nghỉ ngơi cho tốt."
"Cảm ơn đạo diễn." Trợ lý nói cảm ơn.
Đạo diễn hô với nhân viên công tác: "Thông báo một chút, tiếp theo quay cảnh của Bắc Vũ Đường."
Hai người Bắc Vũ Đường vừa về khách sạn, di động của Tiểu Ngọc lại vang lên.
"Hai người đang ở đâu, sắp đến suất diễn của cô rồi." Đầu bên kia là tiếng của Trương ca.
Bắc Vũ Đường nhận điện thoại trong tay Tiểu Ngọc, dùng giọng Tiểu Ngọc trả lời: "Buổi tối chúng tôi sẽ qua."
Sau đó ngắt máy luôn.
Người bên kia sửng sốt, ngay cả Tiểu Ngọc cũng sửng sốt, khó hiểu nhìn Bắc Vũ Đường.
Trương Cật thấy cô nói thế, cũng không gọi nữa, dù sao cô không tới, đến lúc đó người bị mắng sẽ là cô, mình cũng chẳng bị hại.
Trương Cật lập tức nói chuyện này cho Liễu Vân.
Liễu Vân nghe được, rất vừa lòng.
"Vân tỷ, cuối cùng cô ta cũng không kiềm chế được." Trợ lý hưng phấn nói.
Liễu Vân tâm tình không tệ, "Cô ta còn rất biết nhẫn."
Trong kế hoạch của Liễu Vân, Bắc Vũ Đường rất nhanh không chịu được, không ngờ cô lại có thể kiên trì lâu như vậy. Nhưng mà, giờ cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
"Người bên kia đã an bài tốt chưa?" Liễu Vân hỏi.
"Vân tỷ yên tâm, đã an bài người tốt. Bọn họ sẽ chụp ảnh và quay video đạo diễn nổi giận."
"Vậy là tốt rồi."
Phim trường, đạo diễn đợi mãi vẫn không thấy ai, sắc mặt không tốt, "Đi qua hỏi xem lúc nào cô ấy tới."
Trợ lý đạo diễn lập tức qua giục, lại biết kết quả Bắc Vũ Đường không ở đây, đang nghỉ ngơi ở khách sạn.
Trợ lý đạo diễn báo cáo tình huống xong, đạp diễn đập mạnh kịch bản lên bàn một tiếng.
"Một đám không muốn diễn thì đừng có diễn!" Đạo diễn tức giận nói.
Đúng lúc này, tiếng Bắc Vũ Đường vang lên.
"Đạo diễn, ai không muốn diễn?"
Đạo diễn thấy cô, sắc mặt vẫn khó coi như trước, "Sao lại thế này, hôm nay có suất diễn của cô, sao giờ cô mới đến?"
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nói: "Hồ đạo, không đúng nha. Nhân viên công tác nói cho tôi biết, suất diễn của tôi là sau nửa đêm, bảo tôi sau nửa đêm thì tới. Vừa nãy nhân viên công tác đột nhiên gọi cho tôi, tôi phải chạy tới trước."
Đạo diễn nghĩ đến chuyện Liễu Vân bất ngờ xin nghỉ, cũng cảm thấy họ đột ngột thay đổi thời gian, không trách người ta được.
Sắc mặt Hồ đạo lập tức hoà hoãn đi nhiều, "Được rồi, bắt đầu quay đi."
Ba cảnh diễn, Bắc Vũ Đường đều một lần là qua, trừ vài lần quay chụp thêm. Hồ đạo có cảm xúc, lại cho thêm mấy cảnh diễn nữa, đều là cảnh diễn đơn của Bắc Vũ Đường.
Sau khi họ quay xong, Tiểu Ngọc theo lời Bắc Vũ Đường, chủ động chạy qua hỏi thời gian ngày mai.
Trương Cật vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ngày mai vẫn là suất buổi sáng, các người tới sớm một chút."
"Được."
Đến lúc về xe bảo mẫu, Tiểu Ngọc báo đúng sự thật.
"Chị Vũ Đường, ngày mai chúng ta lại phải dậy sớm à?" Tiểu Ngọc vẻ mặt không tình nguyện, "Em thấy tám phần là hắn đang chỉnh chúng ta, bắt chúng ta chờ đến héo ở đó!"
"Ngày mai không dậy sớm."
Đôi mắt Tiểu Ngọc sáng ngời: "Được ạ."
"Lát nữa em lại gọi điện cho Trương Cật." Bắc Vũ Đường phân phó.
Tiểu Ngọc khó hiểu: "Vì sao?"
Bắc Vũ Đường cười thần bí, "Có tác dụng."
Sau khi về đến khách sạn, Tiểu Ngọc lại gọi một cuộc xác nhận thời gian. Hôm sau, toàn bộ nhân viên công tác đã sớm chuẩn bị ổn thoả.
Đạo diễn lại phát hiện không thấy diễn viên, "Người đâu? Bắc Vũ Đường đâu rồi?"
Trương Cật thấy Bắc Vũ Đường không tới, cũng không gọi điện nhắc nhở, chờ xem cô xúi quẩy. Giờ thấy đạo diễn nổi bão tìm người, trong lòng hắn đang vui a vui.
"Sao lại thế này, diễn viên đâu rồi?"
Trương Cật chạy lên, vẻ mặt vô tội lại bất đắc dĩ nói: "Hồ đạo, hôm qua tôi đã gọi cho họ, bảo họ đến sớm, còn cố ý nói cảnh đầu tiên là của họ. Nào biết họ...... Aizz."
Hồ đạo đen mặt, tức giận nói với Trương Cật: "Lập tức gọi cho cô ấy."
Trương Cật ra vẻ gọi điện thoại, thực chất lại không gọi, trên mặt tỏ vẻ lo âu, còn lẩm bẩm.
"Sao còn không nghe? Sao không nhận điện thoại?"
Mười phút sau, Trương Cật khóc lóc nói: "Hồ đạo, không gọi được."
Hồ đạo mặt đen như bánh áp chảo, phẫn nộ đập kịch bản trong tay xuống bàn, "Không muốn diễn thì đừng diễn!"
Toàn bộ trường phim đều an tĩnh đến lạ, cả đám không dám nói câu nào, sợ bị Hồ đạo giận chó đánh mèo.
"Vân tỷ, đạo diễn bảo chúng ta qua. Sáng nay có suất diễn của chúng ta." Trợ lý kích động nói: "Vừa nãy Hồ đạo phát hoả ở phim trường."
Liễu Vân không nói gì, trợ lý nói tiếp: "Vốn dĩ cảnh đầu tiên hôm nay là của Bắc Vũ Đường, nhưng cô ta không đến. Hồ Khơi tức giận, đương trường nói, bảo cô ta đừng diễn, muốn đổi cô ta."
Liễu Vân sáng mắt, "Thật sao?"
"Cực kỳ chính xác." Trợ lý hưng phấn nói.
Liễu Vân tâm tình không tồi đứng dậy, "Chúng ta mau qua, đừng chậm trễ thời gian."
"Được rồi. Vân tỷ, chúng ta có cần up những video kia lên mạng không?" Trợ lý hỏi.
Liễu Vân nhìn cô ta một cái, "Em nói đi?"
Trợ lý lập tức hiểu ý.
"Em đi an bài."
Buổi chiều, Tiểu Ngọc vội chạy từ bên ngoài về khách sạn.
"Chị Vũ Đường, trên mạng xuất hiện lời đồn không tốt về chị." Tiểu Ngọc đưa một bài viết của đại V nào đó cho Bắc Vũ Đường.
"Chúng ta lần này không đi, trên mạng lập tức xuất hiện chuyện chị chơi đại bài, nếu nói người ở đây không bày mưu, ai tin chứ. Em thấy tám chín phần mười là Liễu Vân kia giở trò quỷ." Tiểu Ngọc hầm hừ nói.
Từ sau khi vào đoàn phim, Liễu Vân nơi nơi chốn chốn khoe khoang địa vị của mình trước mặt Bắc Vũ Đường, kiểu thể loại chỉ có đạp chị Vũ Đường dưới lòng bàn chân thì mới có thể chương hiển sự cao cấp của cô ta.
Bắc Vũ Đường không phản ứng, "Lấy đồ tới chưa?"
"Lấy tới rồi. Vậy là ok. Chúng ta nên đi thu thập đám đầu trâu mặt ngựa kia." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Vừa nói câu này, tâm tình Tiểu Ngọc tốt vô cùng.
Những người kia nghĩ mình đã thắng, lát nữa sẽ cho các người tự gặm nhấm hậu quả.
"Đi."
Tiểu Ngọc hưng phấn theo sau.
Mười lăm phút sau, hai người xuất hiện ở phim trường. Hai người vừa xuất hiện, nhân viên đều dùng ánh mắt khác thường nhìn qua, thi thoảng còn châu đầu ghé tai lại.
"Cô ta tới. Lát có trò hay xem rồi."
"Không biết đạo diễn có định giáp mặt đuổi người không nữa."
"Đợi chút nữa xem không phải là biết ngay à?"
......
Dọc đường đi có rất nhiều câu nói kiểu này. Hai người Bắc Vũ Đường lại giống như chẳng nghe thấy gì, đi thẳng vào trong.
"Vân tỷ, Vân tỷ, họ tới." Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở Liễu Vân.
Liễu Vân nghiêng đầu, thấy hai người Bắc Vũ Đường đi tới bên này.
Liễu Vân cong môi cười lạnh, cô ta đứng lên, đi về phía Bắc Vũ Đường, dùng giọng đủ lớn nói: "Chị Vũ Đường, chị tới rồi à?"
Đạo diễn đang thảo luận kịch bản cùng biên kịch bất ngờ ngẩng đầu, thấy đúng là Bắc Vũ Đường, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Bắc Vũ Đường giống như không thấy sắc mặt khó coi của đạo diễn, cười nói: "Đạo diễn, cảnh diễn buổi chiều lúc nào bắt đầu quay?"
Đạo diễn tức giận nói: "Buổi chiều không có cảnh diễn của cô. Nếu cô không muốn quay, có rất nhiều người quay."
Hồ đạo nén nhịn lửa giận cả buổi, không khách khí mắng.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Hồ đạo, sắc mặt hơi trầm xuống, trầm giọng nói: "Hồ đạo, lời này của ông có ý gì?"
Tiểu Ngọc lập tức tiếp lời: "Hồ đạo, chị Vũ Đường nhà chúng tôi mỗi lần quay đều tới trước. Chưa từng quay trễ một lần, ngay cả hôm nay thân thể không khoẻ, đi bệnh viện về cũng vội vàng tới, không dám trì hoãn nửa phần."
Liễu Vân cho trợ lý một ánh mắt, trợ lý lập tức nói: "Không đúng mà? Sáng nay đều là cảnh diễn của cô Bắc Vũ Đường. Các người sáng sớm đến giờ đều không thấy đâu, gọi cũng không nghe, thế mà còn không gọi là đến trễ à?"
Đây cũng là tiếng lòng của Hồ đạo, ông gật đầu theo.
Tiểu Ngọc tức khắc nổi giận, "Cái gì mà buổi sáng đều là cảnh diễn của chị Vũ Đường? Có lầm không thế? Các người nói cho chúng tôi buổi chiều bốn giờ mới bắt đầu quay, giờ còn sớm, chị Vũ Đường dù bệnh vẫn đến trước giờ."
Không ít người ở đây đã biết tình huống là thế nào, có người cố ý chỉnh Bắc Vũ Đường.
Thật ra đại đa số nhan viên công tác đều hiểu.
Lúc trước trong giới có lời đồn chỗ dựa của Bắc Vũ Đường rơi đài, một vai chính cũng không giữ nổi, trở thành vai phụ. Phải biết Bắc Vũ Đường từ khi xuất đạo tới nay, dù là phim điện ảnh hay phim truyền hình cô tham gia, cô đều thủ vai chính, thậm chí nhiều đại già còn làm nền cho cô.
Một người mới, lại có thể khiến ảnh đế làm nền cho mình, nói cô không có bối cảnh, không có chỗ dựa, ai tin.
Từ khi trong giới có lời đồn chỗ dựa của cô đổ, tình trạng của Bắc Vũ Đường xác thật không bằng trước. Đủ để chứng minh, lời đồn đãi đều là thật.
Trước kia có bao người đố kỵ tài nguyên của cô, đố kỵ cô tốt số, giờ cô nghèo túng, trong giới giải trí nâng cao giẫm thấp này, tất nhiên sẽ bị người ta trong tối ngoài sáng chèn ép.
Hồ đạo ít nhiều cũng biết một chút, lại không can thiệp, dù sao trong giới giải trí, chuyện này là bình thường.
"Được rồi, buổi tối an bài cảnh diễn của cô." Hồ đạo không muốn làm lớn chuyện, nói với Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường lại cười nói: "Hồ đạo, đã có hiểu lầm, vẫn nên làm rõ ràng mới thoả đáng. Tôi không muốn bị người ta nghĩ tôi chơi đại bài đâu."
Hồ đạo nhăn mày lại, chỉ cảm thấy Bắc Vũ Đường không hiểu chuyện lắm.
Ông đã nói đến thế, cô còn nắm không buông, chẳng phải không cho ông mặt mũi sao?
Quả nhiên là không não như lời đồn.
Sắc mặt Hồ đạo không tốt hô: "Gọi Trương Cật đến đây."
Lúc Trương Cật tới thì đã biết chuyệ gì xảy ra, khi biết Bắc Vũ Đường ném nồi lên đầu mình, trong lòng cũng tức giận. Nhưng hắn không lo mình bị liên luỵ.
Dù sao thì hắn đã nói cho các cô cảnh diễn là vào buổi sáng, không có nói dối, nhưng các cô không tin, chẳng trách hắn được.
Trách chỉ trách vận khí không tốt, cố tình đụng phải những người kia.
Trương Cật đến gần, Hồ đạo lập tức truy hỏi: "Cậu thông báo các cô ấy mấy giờ quay?"
"Tất nhiên là buổi sáng. Tôi đã nói rõ ràng với trợ lý của cô Bắc Vũ Đường."
Tiểu Ngọc lập tức phản bác, "Anh nói dối, rõ ràng anh bảo chúng tôi bốn giờ quay."
Trương Cật lập tức kêu oan, "Oan uổng quá. Rõ ràng tôi nói là buổi sáng. Các cô tự mình sai, đừng hắt nước bẩn lên người tôi."
Bắc Vũ Đường mở miệng nói: "Cậu đừng kêu oan vội. Có hai việc tôi muốn xác nhận với cậu, cậu chỉ cần thành thật trả lời là được."
"Cô nói đi." Trương Cật không sợ hãi.
"Chuyện thứ nhất, cậu chắc chắc nói cho trợ lý của tôi là buổi sáng?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Đúng, chắc chắn." Trương Cật gật đầu khẳng định.
Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi: "Chuyện thứ hai, buổi sáng, cậu gọi cho chúng tôi một cuộc đúng không?"