"Tiến vào nhiệm vụ."
[Ký chủ, vừa nhận được một nhiệm vụ đặc thù.]
"Nhiệm vụ gì?"
[Hệ thống cứu vớt xuất hiện trục trặc, các thế giới vị diện tan vỡ rất nhiều, cấp bách cần các nhiệm vụ giả cứu vớt, giờ các nhiệm vụ giả đều được phái đi cứu vớt các thế giới vị diện sắp tan vỡ.
Căn cứ theo số liệu tổng hợp của ký chủ, đạt tiêu chuẩn của nhiệm vụ giả cứu vớt thế giới, không biết ký chủ có đồng ý đi không?]
"Có chỗ gì tốt không?"
Minh nghe cô hỏi, chẳng ngạc nhiên chút nào.
Cái đức hạnh của ký chủ nhà hắn chính là như thế.
[Nếu hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, điểm tích luỹ sẽ tăng gấp bội.
Ký chủ có thể làm một nhiệm vụ đạt điểm tích luỹ.]
Nghe được điểm tích luỹ, Bắc Vũ Đường động tâm, nhưng vì cẩn thận, cô không đồng ý ngay.
"Độ khó nhiệm vụ có phải lớn hơn trước không?"
Bắc Vũ Đường hiểu đạo lý không có gì là cho không.
Minh nghe cô hỏi, nở một nụ cười.
Ký chủ nhà hắn chính là như vậy:bình tĩnh, thông minh, không bị choáng váng vì phần thưởng.
[Đúng, cũng không đúng.]
Bắc Vũ Đường nhướn mày chờ trả lời.
[Hệ thống cứu vớt khác với hệ thống ngược tra chúng ta, nhiệm vụ của nó là cứu vớt các Boss phản diện huỷ diệt thế giới, ngăn cản thế giới bị huỷ diệt.
Người làm nhiệm vụ đều phải đối mặt với các phản diện cực kỳ nguy hiểm, thậm chí là điên cuồng.
Những người này đại đa số đều là những phần tử khủng bố và điên cuồng như là Ma tôn tàn ác, gian thần mặt người dạ thú,...]
Theo giọng Minh, Bắc Vũ Đường nhăn mày lại, không cần nói cũng biết độ khó đã tăng thêm vài bậc.
Minh đột nhiên chuyển đề tài, [Đương nhiên cô cũng không cần phải lo.
Tuy phải đối mặt với một vài phần tử cực đoan, nhưng vẫn có cơ hội xử lý bọn họ, hoặc cảm hoá họ, ngăn cản họ huỷ diệt thế giới.]
Bắc Vũ Đường chỉ trả lời nó: "Ha hả."
Minh làm lơ biểu cảm khinh bỉ của Bắc Vũ Đường, tiếp tục nói, [Hệ thống cứu vớt khác với hệ thống ngược tra chúng ta ở chỗ, hệ số nguy hiểm của hệ thống cứu vớt có liên quan rất lớn đến độ may mắn.]
Bắc Vũ Đường không lên tiếng, chờ Minh giải thích.
[Chẳng hạn như, thời gian người làm nhiệm vụ xuất hiện là trước lúc Boss phản diện trưởng thành, giết hắn hoặc cảm hoá hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngược lại, nếu người làm nhiệm vụ xuất hiện khi Boss phản diện đã trưởng thành, vậy độ khó của nhiệm vụ sẽ nằm từ bậc A đến SSS.
Nếu người làm nhiệm vụ không cẩn thận là có thể bị Boss phản diện tiêu diệt.]
囧, quả nhiên điểm tích luỹ này kiếm chẳng dễ tí nào mà.
[Vậy nên mới nói độ khó nhiệm vụ mà hệ thống cứu vớt giao là nằm ở độ may mắn, bởi vì thời gian mà người làm nhiệm vụ xuất hiện là hoàn toàn ngẫu nhiên.
Nếu may mắn, kiếm điểm sẽ rất dễ, nếu không may, vậy thì...!Cô hiểu mà.]
Bị điểm tích luỹ dụ dỗ, Bắc Vũ Đường luyến tiếc từ bỏ.
"Thất bại thì sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
[Trừ điểm.]
Bắc Vũ Đường nhướn mày, nghĩ đến quy định tích điểm của hệ thống ngược tra, không khỏi hỏi: "Vì sao đãi ngộ của hệ thống cứu vớt người ta lại tốt như vậy?"
Hệ thống của họ đều là thành công được điểm, thất bại trừ điểm.
Hệ thống cứu vớt người ta thành công được tận điểm, mà thất bại bị trừ điểm.
Đãi ngộ khác nhau thật lớn.
Minh dường như đã nhận ra suy nghĩ của cô, không chút hoang mang giải thích, [Hệ thống cứu vớt hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ có cả công đức, dù sao cũng là cứu vớt người của cả một thế giới vị diện, có thể đạt được rất nhiều điểm công đức.]
Bắc Vũ Đường hiểu, "Nhiệm vụ điều động này là buộc phải chấp hành hay là có thể tự lựa chọn?"
[Nhiệm vụ này không bắt buộc, hoàn toàn dựa theo ý nguyện của ký chủ.
Có thể cho ký chủ mười phút suy nghĩ, có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?]
Bắc Vũ Đường không trả lời ngay, trầm ngâm một lát, thấp giọng nói, "Tiếp nhận."
[Ký chủ, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Đang đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy...]
Giống như trước, trời đất quay cuồng, cuối cùng Bắc Vũ Đường bừng tỉnh lại trong bóng tối vô hạn.
Khi tỉnh lại, xung quanh ồn ào, khi cô chưa phản ứng lại, tay cô dường như dừng trên một vật thể ấm áp, sau đó là một tiếng Bốp lớn.
Sau tiếng vang, Bắc Vũ Đường hoàn toàn tỉnh tạo lại, khống chế thân thể này.
Bắc Vũ Đường nhìn bảy tám thiếu niên thiếu nữ trước mắt đấm đá một thiếu niên, thiếu niên kia đau đớn cuộn người, nhưng lại không phát ra âm thanh.
"Đánh chết tên nghèo này!"
Chỉ cần liếc mắt một lát, Bắc Vũ Đường đã hiểu ra.
"Dừng tay!"
Bắc Vũ Đường lên tiếng, đám thiếu niên thiếu nữ kia lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn cô.
"Chị Bắc, bọn em vừa mới bắt đầu xử lý nó thôi."
"Chị Bắc, chị muốn tự mình ra tay sao?"
Tuy còn chưa tiếp thu cốt truyện, nhưng nhìn tình hình này, nhóm người này giống như rất nghe lệnh thân thể này.
Đột nhiên, giọng Minh vang lên trong đầu Bắc Vũ Đường.
[Nhắc nhở hữu nghị, người đang bị các người đánh chính là Boss phản diện của thế giới vị diện này, Bắc Thần.]
Bắc Vũ Đường sắc mặt như thường, nhưng thực chất lại đang cau mày.
Cô đây là vừa đắc tội Boss phản diện rồi.
Bắc Vũ Đường đi về phía Bắc Thần, đám người vây xem vội tránh ra.
Khi đi đến trước mặt cậu, Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, đánh giá thiếu niên trước mắt.
Làn da thiếu niên trắng nõn, tái nhợt không bình thường.
Dáng người thâm thuý, ngũ quan tinh xảo, kết hợp với làn da tái nhợt, có một vẻ đẹp bệnh trạng.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Bắc Thần nhìn cô, đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cô hành hung.
Trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, Bắc Vũ Đường vươn tay.
Bắc Thần ngơ ngác nhìn bàn tay trắng nõn thon dài, lại theo đó nhìn lên chủ nhân của nó, đáy mắt u ám hiện lên nét nghi hoặc.
Bắc Vũ Đường thấy cậu không phản ứng, chủ động nắm lấy tay cậu, kéo cậu từ mặt đất lên.
Người xung quanh thấy vậy, trong mắt đều là không thể tin.
Bọn họ không phải tới dạy dỗ sao, sao chị đại lại ôn nhu với nó thế, ôn nhu đến khó tin luôn!
Đối với lòng tốt chẳng hiểu lý do của Bắc Vũ Đường, Bắc Thần cũng không cảm kích, ngược lại còn cảnh giác nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng cảnh giác của cậu, cũng không thèm để ý.
Lúc này nếu là cô, cô cũng sẽ hoài nghi đối phương bụng dạ khó lường.
Bắc Vũ Đường đánh giá cậu một chút, thấy trên người cậu có vết thương xanh xanh tím tím, có chỗ còn rách da chảy máu.
Cậu thật sự rất chật vật.
Lúc này nếu cô đối xử với cậu quá tốt, không những không xoát được hảo cảm, chỉ sợ còn sẽ bị đối phương xa cách thêm.
Cho nên, Bắc Vũ Đường không tính xoát hảo cảm vào lúc này.
Bởi vì làm cũng như không, còn không bằng không làm.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, ra lệnh cho đám đàn em, "Đi thôi."
"Chị đại, chúng ta cứ thế tha cho nó sao? Nó đã đoạt đi vị trí thứ nhất của Âu thiếu." Tiểu đệ ở bên không khỏi nhắc nhở một câu.
Bắc Vũ Đường liếc qua, "Cậu là chị đại hay tôi là chị đại?"
Đàn em kia lập tức im bặt không dám nói nữa.
Một đám người rời đi rồi, Bắc Vũ Đường nhìn họ đi xa, mới chậm rãi đi về phía cổng trường.
Bắc Vũ Đường dùng một cái cớ, tống cổ đám đàn em đi, nhìn quanh một cái, tìm một nơi yên lặng bắt đầu tiếp nhận tin tức.
Bối cảnh thế giới này tương tự với nền văn minh hiện đại, nhưng mà người nắm giữ thế giới không phải các quốc gia, mà là các đại gia tộc.
Những đại gia tộc này có quân đội, vũ trang và các sản nghiệp riêng.
Thật ra có vẻ giống với các Đế vương thời cổ địa, nhưng mà lại khác với Đế vương.
Dù sao quy tắc của thế giới cũng không phải do một người hoặc một gia tộc khống chế.
Như gặp chuyện lớn, các đại gia tộc cùng biểu quyết quyết định, pháp luật, hiến pháp,...!Phần lớn đều do các đại gia tộc cùng thương thảo viết ra.
Chủ nhân thân thể cô tiến vào lần này cũng thuộc một trong các gia tộc có quyền khống chế.
Nguyên chủ tên Bắc Vũ Đường, là Tam tiểu thư Bắc gia, địa vị cao thượng, trong trường có rất nhiều con em quý tộc vây quanh vị thiên chi kiêu nữ này.
Hôm nay sở dĩ cô đối phó với Boss phản diện Bắc Thần là vì Bắc Thần đạt hạng nhất trong kỳ thi cuối năm, đoạt đi hạng nhất của người trong lòng cô ấy – Âu Nam, khiến người trong lòng của cô ấy đau lòng.
Nguyên chủ hô gọi, một đám người lập tức đi theo cô ấy đến dạy dỗ Bắc Thần.
Dựa theo quỹ đạo ban đầu, nhóm người này sẽ đánh Bắc Thần cực kỳ thảm, ước chừng ba ngày mới xuống được giường.
Chuyện như vậy, Bắc Thần thường xuyên gặp, nên cũng thành thói quen.
Gia cảnh Bắc Thần cũng không tốt, sở dĩ có thể học ở trường quý tộc toàn thiên chi kiêu tử này là vì thành tích của cậu rất ưu tú, nên trường học không thu học phí của cậu, thậm chí còn cho cậu học bổng phong phú.
Cậu hoàn toàn không hợp với ngôi trường này, cũng không phải chỉ vì thân phận bình dân của cậu, mà còn vì cậu thường xuyên thi được hạng nhất, đoạt đi vinh dự thuộc về Âu Nam.
Âu Nam, chính là Tứ thiếu gia của Âu gia, cũng là một trong những gia tộc có quyền chi phối thế giới này, quá nhiều người muốn nịnh bợ hắn, biết hắn bất mãn với Bắc Thần, tất nhiên sẽ ra tay dạy dỗ Bắc Thần, lấy lòng Âu Nam.
Ngày tháng theo học ở trường của Bắc Thần cũng chẳng tốt lành gì, mỗi ngày đều có người đến gây sự với cậu, thường xuyên thấy cậu bị một đám học sinh bắt nạt.
Nhưng cậu đều yên lặng nhịn xuống.
Cậu không dám phản kháng, vì những người này đều là những người cậu không thể chọc.
Cậu muốn thoát khỏi cái nhà kia, chỉ có thể dựa vào học tập không ngừng, trở nên nổi bật, mới có thể rời khỏi nơi đó.
Gia đình Bắc Thần rất không tốt, sống trong một xóm nghèo, cha cậu không những nghiện cờ bạc mà còn nghiện rượu, mỗi lần đánh bạc thua hoặc uống say đều sẽ về đánh cậu và mẹ cậu.
Mẹ cậu là một người phụ nữ yếu đuối, tiền mỗi ngày cực khổ kiếm được, ngoài chi tiêu trong nhà thì đều bị cha cậu cầm đi đánh bạc.
Thu thường không đủ chi, thậm chí Bắc Thần còn phải ra ngoài làm công mới có thể sống qua ngày.
Vô số lần cậu muốn dẫn theo mẹ đi, nhưng người mẹ yếu đuối của cậu quá sợ hãi người đàn ông như ma quỷ kia.
Bà không dám bỏ trốn, bà sợ người đàn ông kia tìm được họ, sẽ càng đánh mạnh tay hơn mà thôi.
Bắc Thần vì mẹ mình, mỗi ngày bị cha đánh, có lần còn suýt bị đánh chết.
Nếu không phải có hàng xóm ngăn cản, chỉ sợ mạng nhỏ của cậu sớm đã không còn.
Trong cuộc sống của Bắc Thần, ngoài bóng tối thì vẫn là bóng tối, cậu không nhìn thấy được một tia sáng.
Mãi đến có một ngày, cậu về sớm, nghe được đoạn đối thoại của cha mẹ ruột mình, mới biết mẹ cậu không phải vì yếu đuối không dám trốn khỏi người đàn ông ma quỷ kia, mà là bà ta cố ý không đi, vì tra tấn cậu.
Bởi vì cậu là con trai của bà ta và bạn trai cũ lén lút ăn thử trái cấm mà có.
Sau khi mang thai, người đàn ông kia vứt bỏ bà ta.
Bà ta vốn muốn phá thai, nhưng thân thể bà ta không thể chịu được phá thai, chỉ có thể sinh cậu ra.
Mà bà ta vì che giấu chuyện chưa lập gia đình đã sinh con, chỉ có thể gả cho tên côn đồ Bắc Quốc Vinh.
Lúc Bắc Quốc Vinh cưới bà ta cũng không biết bà ta đã có thai, mãi đến kết hôn hai tháng mới biết.
Từ đó về sau, Bắc Quốc Vinh không thích hai mẹ con họ.
Trương Phương cảm thấy cuộc đời mình sẽ trở thành như vậy đều là vì Bắc Thần, là Bắc Thần huỷ hoại bà ta.
Nếu không phải bà ta không thể phá thai, vậy bà ta cũng sẽ không bị bắt gả cho tên côn đồ Bắc Quốc Vinh.
Cho nên, mỗi khi nhìn thấy Bắc Quốc Vinh ngược đánh Bắc Thần, bà ta đều sẽ yếu đuối ở bên nhìn, nhìn người đàn ông kia đánh Bắc Thần thương tích đầy mình, chỉ như vậy bà ta mới cảm thấy áp lực và oán khí trong lòng vơi bới đi phần nào.
Bắc Thần vẫn luôn nghĩ mẹ cậu yêu cậu, chỉ là tính cách của bà ta khiến bà ta không dám chống lại cha.
Khi đó, nhìn thấy cha đánh mẹ, cậu đều sẽ xông lên chịu đánh thay bà ta.
Nhưng chân tướng bị vạch ra, lại xấu xí đến vậy.
Ngày biết được chân tướng, Bắc Thần hoàn toàn hắc hoá, cơ thể kích phát một loại dị năng, có thể phân giải vạn vật.
Cậu dùng dị năng này giết chết cha mẹ mình.
Hôm sau về trường, cậu muốn giết hết những người từng khinh nhục hắn.
Sau khi giết mười mấy người, cậu bị cảnh sát bao vây, đối mặt với vô số người bao vây, cậu lại giết không biết bao nhiêu cảnh sát, cuối cùng bị thương bỏ trốn.
Từ sau ngày ấy, Bắc Thần biến mất.
Mười năm sau, khi anh một lần nữa xuất hiện, anh đã trở thành phần tử khủng bố số một toàn cầu.
Anh mang theo một đám điên giống anh, khơi mào mâu thuẫn giữa các gia tộc, ám sát những nhân viên quan trọng trong các đại gia tộc, hãm hại gia tộc khác, khiến họ lâm vào tranh đấu.
Họ thừa dịp các đại gia tộc tranh đấu, từng chút cắn nuốt quyền lợi, chậm rãi khống chế từng thành phố, đến khi các đại gia tộc phản ứng lại, một nửa giang sơn đã sớm nằm trong tay Bắc Thần.
Lúc này các đại gia tộc mới tỉnh táo lại, liên hợp đối kháng lại họ, đáng tiếc đã quá muộn.
Dưới sự dẫn dắt của Bắc Thần, họ thành công tiêu diệt toàn bộ các đại gia tộc điều khiển thế giới này.
Anh trở thành Vua không ngai của thế giới này, nhưng anh đánh hạ thế giới, không phải vì thống trị, mà là vì huỷ diệt.
Bắc Thần phóng túng cho tội ác tồn tại, bất cứ đâu trong thành phố cũng có cướp bóc, giết người, đốt nhà, thế lực bóng tối như măng mọc sau mưa xuất hiện, khiến cả thế giới chìm vào bóng tối.
Rất nhiều năm sau, thế giới hỗn độn, số lượng con người cũng sụt giảm mạnh, đến khi phản ứng lại, người còn sống đã chẳng còn bao nhiêu.
Con người nhận ra không ổn, dừng giết chóc, chuẩn bị nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nhưng mà, vị Vua không ngai Bắc Thần biến mất sau khi tiêu diệt tám đại gia tộc lại xuất hiện, đưa loài người đến diệt vong.
Giết sạch tất cả, kể cả người từng làm thuộc hạ của anh cũng chết trong tay hắn.
Anh phân giải chính bản thân mình, loài người hoàn toàn tuyệt chủng.
Bắc Vũ Đường xem xong, tâm tình rất phức tạp.
Bắc Thần sở dĩ sẽ đi đến bước đó, đơn giản là vì hoàn cảnh áp bách, sinh ra tâm lý trả thù loài người.
Sau khi có vũ lực tuyệt đối, anh càng dễ dàng trả thù loài người, trả thù thế giới.
Từ ngày anh hắc hoá, anh đã ghét bỏ toàn bộ thế giới, sinh ra dục vọng huỷ diệt nó.
Việc cô cần làm là giết cậu trước khi cậu có được dị năng, có khả năng huỷ diệt thế giới.
Giờ giết cậu, dễ như trở bàn tay.
Xem ra thời gian cô xuyên qua rất tốt.
[Tinh, nhắc nhở hữu nghị: Nếu ký chủ cảm hoá được Boss phản diện cải tà quy chính, sẽ có lợi nha.]
Bắc Vũ Đường theo bản năng hỏi, "Điểm tích luỹ có tăng thêm không?"
Minh nghe lời cô nói, yên lặng trợn trắng mắt, [Ký chủ, cô có thể có mục tiêu sống không?]
"Tôi có, mục tiêu của tôi là tích đủ điểm tích luỹ." Bắc Vũ Đường đứng đắn trả lời.
Mình yên lặng ngửa đầu độ nhìn trời.
Bắc Vũ Đường thấy nó không nói lời nào, thúc giục, "Nói đi, có lợi gì?"
[Không có điểm tích luỹ, nhưng có khen thưởng thêm.
Khen thưởng thêm này còn có lợi hơn điểm tích luỹ đấy.]
Câu cuối cùng rõ ràng là muốn người nào đó khó coi.
Phần thưởng thêm không biết là gì, nhưng nếu đã là phần thưởng thì không có đạo lý không lấy.
Bắc Vũ Đường yên lặng bỏ tính toán giết chết Bắc Thần ngay cho xong việc, lựa chọn con đường cảm hoá tương đối phức tạp.
Muốn Boss phản diện cải tà quy chính, việc đầu tiên cần phải giải thích được rõ ràng lý do cậu hắc hoá, vì sao lại sinh ra dục vọng trả thù loài người, truy cứu thì tìm được hai nguyên nhân.
Thứ nhất, trong thế giới của cậu, cậu không nhìn thấy một tia sáng.
Dù là trong nhà, hay là trường học, đều chỉ mang đến đau khổ cho cậu.
Thứ hai, trong thế giới của cậu, không có ấm áp.
Trước đó cậu ẩn nhẫn đều là vì bảo vệ người mẹ yếu đuối của mình, nhưng khi cậu biết mẹ hắn hận cậu thế nào, cậu mới có thể hắc hoá nhanh như vậy.
Việc Bắc Vũ Đường cần làm là cho cậu thấy mặt tốt đẹp của thế giới, để cậu cảm nhận được ấp áp, ngăn không cho cậu hắc hoá, chỉ cần cậu không hắc hoá, cậu sẽ không kích phát dị năng trong cơ thể.
Không có vũ lực tuyệt đối, vậy không thể thống lĩnh một đám người cùng hung cực ác huỷ diệt thế giới.
Để Boss phản diện cảm thấy ấm áp, nghe như đơn giản, nhưng muốn cậu tiếp thu thì có chút khó khăn.
Nếu cô vô duyên vô cớ bắt đầu đối xử tốt với cậu, với tính cách của Bắc Thần, hắn nhất định sẽ cảnh giác, sau đó hiệu quả đương nhiên sẽ sụt giảm nghiêm trọng.
Làm sao im hơi lặng tiếng tốt với cậu, lại để cậu cảm nhận được, còn phải phù hợp với tính cách của nguyên chủ.
Nguyên chủ là một người kiêu căng ương ngạnh, làm việc tuỳ ý, chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.
Nói trắng ra chính là một đại tiểu thư bị chiều hư.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường yêu Âu Nam, mà Âu Nam chán ghét Bắc Thần, khiến cô ấy ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, thường xuyên dẫn người đi bắt nạt Bắc Thần.
Trong trường, nhóm bắt nạt Bắc Thần tàn nhẫn nhất chính là nhóm của Bắc Vũ Đường.
Một người thường xuyên bắt nạt bạn đột nhiên đổi tính đối xử tốt với bạn, nghĩ thế nào cũng thấy kinh tủng.
Đừng nói cảm kích, chỉ sợ Bắc Thần sẽ ghét cô luôn.
Làm sao để duy trì phong cách của nguyên chủ lại có thể âm thầm xoát được hảo cảm của Bắc Thần, quả là một nan đề.
Bắc Vũ Đường dựa vào góc tường, lộ ra trầm tư.
Cô còn chưa nghĩ ra nguyên cớ, đã nghe được tiếng sột soạt, ngay sau đó là tiếng thở dốc.
Bắc Vũ Đường nhếch mi, không thể nào, ở đây có người đánh dã chiến, còn xui xẻo bị cô bắt gặp à?
"A, nhẹ chút." Giọng nói nũng nịu câu dẫn, ngay cả Bắc Vũ Đường là nữ cũng thấy ngứa ngáy khó nhịn, chứ đừng nói chàng trai đối diện.
Sau tiếng kêu của cô gái, chàng trai đối diện càng gấp gáp không chờ nổi ăn luôn.
Bắc Vũ Đường cứ đứng tại chỗ, đi không được mà lùi cũng không được.
Lúc cô đang cân nhắc xem bao giờ họ xong việc, cô gái kia lại mở miệng, "Âu thiếu, a, Âu thiếu."
Nghe xưng hô này, Bắc Vũ Đường nhếch mi.
Trong trường chỉ có một mình Âu Nam được gọi là Âu thiếu.
Âu Nam tự giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc không những gần nữ sắc mà còn chơi dã chiến luôn.
Thật đúng là có ý tứ.
Bắc Vũ Đường cũng không kinh ngạc, loại con trai trong ngoài bất nhất này cô cũng thấy nhiều rồi, chẳng khiếp sợ gì mấy.
Nhưng mà...
Ánh sáng xẹt qua trong mắt Bắc Vũ Đường, dường như có thể dùng được đấy.
Cô còn đang lo không có cớ tiếp cận Bắc Thần, giờ ông trời đã cho cô một lý do hoàn mĩ.
Bắc Vũ Đường yên lặng chờ đôi nam nữ đang đánh dã chiến kia đánh đến lúc khó tách rời, sau đó bước ra khỏi chỗ ngoặt, đi thẳng đến chỗ đôi nam nữ còn đang hồn nhiên chẳng biết gì tiếp tục đánh dã chiến kia.
Người nhìn thấy Bắc Vũ Đường trước là cô gái bị đè trên cây, vốn đang híp mắt hưởng thụ sự vui sướng Âu Nam mang lại, đột nhiên thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện, sợ đến mức sóng tình bay sạch.
Toàn trường học ai chẳng biết Bắc Vũ Đường thích Âu Nam, mà Âu Nam cũng không từ chối Bắc Vũ Đường, hai người chơi trò ái muội.
Âu gia và Bắc gia còn đang nghĩ đến vấn đề liên hôn, bên ngoài cũng đã coi Âu Nam và Bắc Vũ Đường thành một đôi.
Giờ Bắc Vũ Đường xuất hiện đúng lúc này, khuôn mặt nhỏ của cô gái trắng bệch.
Âu Nam đang ra sức cày cấy, thấy cô gái dưới người không tập trung, bất mãn dùng sức đâm đâm..