Trước khi Bắc Vũ Đường mở miệng, anh đã nói: "Đã tìm được đám người tấn công em, em muốn xử lý chúng thế nào?"
Những người đó chẳng qua là tay sai, người phải đối phó là người sai sử đằng sau cơ, kẻ đó mới là đầu sỏ gây tội.
Thật ra, những tên côn đồ kia còn coi như là giúp cô rồi.
Cô cũng không muốn khó xử bọn họ, nhưng mà, không xử lý thì cũng không được.
"Anh, xử lý theo trình tự bình thường là được." Bắc Vũ Đường nói.
Bắc Phong cũng không quá ngạc nhiên về quyết định khoan thứ của cô, bình tĩnh nói: "Được."
Bắc Phong thấy cô muốn nói lại thôi, "Nói đi, có chuyện gì."
Bắc Vũ Đường học bộ dáng của nguyên chủ: "À...!ừm...!Anh, về vấn đề vệ sĩ...!Em cảm thấy không cần phải đi theo em /h đâu."
Bắc Phong khốc khốc nói: "Được, vậy giờ."
囧 lại 囧,cô có ý đó đâu!
Bắc Vũ Đường lại nói: "Em cảm thấy không cần vệ sĩ đâu, chuyện bé xé ra to sao sao ấy."
Bắc Phong lãnh khốc nhìn qua băng vải cuốn kín người cô, ý tứ không cần quá rõ ràng, "Chuyện bé xé ra to? Lần sau, nếu còn gặp chuyện như vậy, em định để cha mẹ cột em bên người luôn à?"
"Ặc! Anh, chuyện lần này là ngoài ý muốn thôi! Em đảm bảo không có lần sau!" Bắc Vũ Đường thấy anh nhăn mày lại, lập tức nói: "Em sẽ khuyên được cha mẹ!"
Bắc Phong trầm ngâm một giây, "Chỉ cần cha mẹ đồng ý."
"Vâng."
Cuộc nói chuyện kết thúc, phòng bệnh yên tĩnh quỷ dị, đương nhiên đương sự như Bắc Phong hoàn toàn chẳng có cảm giác gì, tự nhiên bình tĩnh ngồi sofa, đọc báo kinh tế tài chính.
Nửa ngày sau, Bắc Vũ Đường lên tiếng nhắc nhở, "Anh, nếu anh bận thì có thể đi làm việc.
Em đã không sao rồi."
Bắc Phong yên lặng buông báo xuống, đôi mắt u trầm nhìn cô, "Toàn bộ lịch trình hôm nay đã đẩy đi rồi, có thời gian ở với em."
"Vâng." Bắc Vũ Đường vô lực lên tiếng.
Giờ Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng hiểu vì sao nguyên chủ có chút sợ anh, ở trước mặt anh sẽ cảm thấy áp lực.
Không phải Bắc Phong không tốt với nguyên chủ bằng Bắc Tuân, mà là phong cách làm việc và tính cách của anh khiến cô ấy không thể thân cận với anh.
Nhìn tình hình hôm nay xem, người còn bận rộn hơn cả Bắc Tuân lại vì cô mà bỏ hết công việc, an tĩnh bồi cô, điện thoại nào cũng không nhận.
Chỉ là việc bồi cô này...!Áp lực có hơi lớn!
Khí thế Bắc Phong vô hình phát ra giống như một ngọn núi lớn, khiến người khác không dễ làm càn.
Bắc Vũ Đường không phải nguyên chủ, thật ra không sợ khí thế của anh.
Dù sao hai người cũng không có việc gì, cả phòng bệnh quả thực là yên tĩnh đến đáng sợ.
"Anh, em muốn ăn táo." Bắc Vũ Đường yêu cầu.
Bắc Phong nghe được yêu cầu của cô, lập tức bỏ báo xuống, lấy táo trong rổ ra bắt đầu gọt, gọt xong lại thái ra, đưa tới trước mặt cô.
Bắc Vũ Đường ăn hai miếng, "Anh, em không muốn ăn.
Em muốn ăn quýt!"
Bắc Phong vừa cầm báo, còn chưa bắt đầu đọc, lại thả xuống, đứng lên bóc vỏ quýt cho cô.
Bóc xong lại đưa đến trước mặt cô, Bắc Vũ Đường một tay nhận, một tay đưa quả táo còn chưa ăn xong cho anh.
"Anh ăn cái này đi, nếu không rất lãng phí."
Bắc Phong yên lặng nhận táo, sau đó yên lặng ăn.
Cả một ngày, Bắc Vũ Đường không ngừng sai sử Bắc Phong làm cái này làm cái kia, Bắc Phong không nói gì, làm theo lời cô.
Bắc Vũ Đường nhìn anh, nở nụ cười.
Thật ra ở chung với Bắc Phong rất đơn giản.
Hôm sau, Bắc Phong rời đi, cha mẹ Bắc xuất hiện.
Hai ngày liên tiếp Bắc Vũ Đường gặp mặt hết một lượt người nhà Bắc gia, bằng một phương thức rất đặc biệt...
Bắc Vũ Đường thành công thuyết phục cha mẹ Bắc bỏ vệ sĩ giờ đi.
Vội vàng ở chung với Bắc Vũ Đường một ngày, cả nhà lại lần lượt rời đi.
Họ thật sự quá bận, có quá nhiều chuyện cần họ xử lý.
Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường lại khôi phục ngày tháng như trước.
Cô nằm trên giường bệnh, tinh tế cân nhắc một chuyện.
"Tiểu Thuý, giúp tôi đổi một phòng bệnh đôi."
Tiểu Thuý trừng lớn mắt, vẻ mặt nghi hoặc, "Tiểu thư, nơi này không thoải mái sao?"
"Thoải mái, nhưng mà cô đơn quá.
Tôi muốn tìm người ở cùng tôi."
Tiểu Thuý lập tức nghĩ đến Bắc Thần, "Tiểu thư, không phải cô định để Bắc Thần đến đấy chứ?"
Bắc Vũ Đường cười hì hì, "Em cảm thấy sao?"
Tiểu Thuý cau mày, "Tiểu thư, em cảm thấy con gái vẫn nên rụt rè một chút mới tốt."
"Ý của em là tiểu thư nhà em không rụt rè?" Bắc Vũ Đường cười âm hiểm nhìn cô ấy.
Tiểu Thuý bị cô nhìn mà run người, liên tục xua tay, "Không phải, không phải, ý em là...!Là..."
Bắc Vũ Đường cũng không đùa cô ấy, "Được rồi, nếu em không đổi phòng đôi cho tôi, vậy thì dọn thêm một cái giường vào đây, lại cho người chuyển Bắc Thần lên đây đi."
Tiểu Thuý biết tính cô, một khi đã quyết là sẽ không thay đổi.
Nửa giờ sau, phòng bệnh Bắc Vũ Đường nhiều thêm một cái giường.
Bắc Vũ Đường thì được Tiểu Thuý đỡ xuống dưới tầng phòng Bắc Thần.
Vừa ra khỏi thang máy, đã nghe tiếng ồn ào ngoài hành lang truyền đến.
Tiểu Thuý duỗi cổ nhìn về phía nguồn âm, "Tiểu thư, bên kia có chuyện gì đó.
Phòng đó hình như là phòng Bắc Thần."
"Đi."
Hai người lập tức đi về phía xảy ra chuyện, còn chưa đến gần, đã nghe giọng đàn ông thô cuồng kêu la, còn tiếng phụ nữ khóc lóc.
"Thưa ngài, người trả tiền thuốc men cho các người thật sự không phải người đả thương con trai các người." Y tá trưởng tận tình khuyên bảo.
Người đàn ông trung niên hung ác nói: "Các người giúp đỡ kẻ có tiền kia lừa gạt chúng tôi! Nếu không phải đánh thương con trai tôi, sao còn cần trả tiền thuốc men cho nó!"
"Thưa ngài, chúng tôi thật sự không có lừa các người." Y tá trưởng rất đau đầu.
Bắc Quốc Vinh căn bản không nghe lời y tá trưởng nói: "Các người đừng có giúp họ lừa gạt chúng tôi! Chúng tôi cũng không làm khó các người, chỉ cần nói cho chúng tôi người trả tiền thuốc men cho con trai tôi là ai?"
Y tá trưởng sao có thể nói ra là người Bắc thị.
Người đàn ông này vừa nhìn đã biết là muốn vòi tiền, đâu có phải là ra mặt cho con trai mình đâu.
Bằng không nhiều ngày như vậy không xuất hiện, mãi đến hôm nay mới thấy mặt.
Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, thật ra cũng không khó nhìn ra ý định của Bắc Quốc Vinh.
Dù sao, có thể có phòng riêng ở bệnh viện tư nhân cho chàng trai kia, chi phí không hề rẻ chút nào.
Đối phương ra tay hào phóng như vậy, vừa thấy là biết không thiếu tiền, tất nhiên sẽ không trốn tránh không chịu trách nhiệm chút tiền ấy.
Hẳn là như lời y tá đã nói, đối phương thấy cậu đáng thương, mới trả tiền thuốc men.
Nhìn đôi vợ chồng này ăn mặc có thể nhìn ra điều kiện sinh hoạt của họ.
Người có thể ở bệnh viện tư nhân đều là người có gia sản tương đối phong phú, đặc biệt là người có thể một mình một phòng ở các tầng cao, gia đình càng là giàu có.
"Người đàn ông này sợ là muốn vòi tiền."
"Tôi đã bảo mà, có những lúc không thể giúp mấy người nghèo này, đến lúc đó họ ăn vạ mình, có bỏ cũng không được."
"Còn không phải sao?"
"Không biết là ai xui xẻo như vậy."
"Nhưng mà, bệnh viện này thật ra khá tốt, không khai tên người nọ ra."
Người xung quanh nhỏ giọng thì thầm, hai người Bắc Vũ Đường đến gần, đều nghe ra nội dung họ thì thầm.
Tiểu Thuý lập tức kéo Bắc Vũ Đường, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đừng đi, lúc này bị ăn vạ thì phiền toái lắm."
Bắc Vũ Đường vỗ tay cô ấy, nhẹ giọng nói: "Đừng lo."
Bắc Vũ Đường nhìn lướt qua đám người, thẳng tắp dừng trên người Bắc Thần.
Lúc này, trên mặt cậu có một dấu tay màu đỏ.
Một người phụ nữ trung niên đứng bên cậu, không ngừng nức nở.
Bắc Quốc Vinh ép hỏi nhân viên y tế, lại quay đầu nhìn thằng con tiện nghi, ánh mắt hung ác, "Nhãi ranh, mau nói cho tao, người kia rốt cuộc là ai?"
Bắc Vũ Đường đang đi qua, nghe Bắc Quốc Vinh hỏi, bước chân dừng lại, yên tĩnh chờ cậu trả lời.
Cô muốn xem Bắc Thần có bán đứng cô không.
Bắc Thần không nói một lời, an tĩnh nằm đó.
Trương Phương thấy con trai không lên tiếng, lại thấy Bắc Quốc Vinh đen mặt, vội vàng khuyên nhủ, "Thần Thần, con mau nói cho cha con, người đó rốt cuộc là ai?"
Bắc Thần không có nói.
Bắc Quốc Vinh ghét nhất nhìn thấy cậu như vậy, lửa giận không rõ từ đâu lại cháy lên, "Không nói đúng không, hôm nay tao đánh mày đến nói mới thôi!"
Nói rồi, Bắc Quốc Vinh vung tay đánh về phía Bắc Thần, hoàn toàn không cố kỵ vết thương trên người cậu.
Người vây xem thấy thế thì đều nhíu mày.
Thấy Bắc Quốc Vinh sắp đấm lên mặt Bắc Thần, đột nhiên, một bàn tay trắng nõn nắm lấy cổ tay ông ta.
Bắc Quốc Vinh sửng sốt, Bắc Thần cũng kinh ngạc nhìn Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện.
Người xung quanh thấy Bắc Vũ Đường ra tay, đều nhìn cô.
Bắc Quốc Vinh thấy người ngăn cản mình là một cô gái xinh đẹp, "Cô gái, buông tay ra.
Bằng không lát nữa bị thương thì đừng trách tao chưa bảo."
Bắc Vũ Đường một tay ném tay ông ta ra, cùng lúc đó, giọng nói thanh lãnh của Bắc Vũ Đường vang lên, "Không phải ông muốn biết ai trả tiền thuốc men cho con trai ông sao? Vừa lúc tôi biết, tôi có thể nói cho ông."
Bắc Quốc Vinh nghe được, đôi mắt sáng bừng.
Ông ta gấp gáp hỏi: "Là ai?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn ông ta, thốt ra hai chữ, "Là tôi."
Bắc Quốc Vinh trừng lớn mắt.
Mọi người xung quanh cũng trừng lớn mắt, không thể tin được, đầu năm nay vậy lại có người biết rõ đối phương vòi tiền mà vẫn còn ra mặt.
Những người đó nhìn tuổi Bắc Vũ Đường, chỉ nghĩ cô còn trẻ, không hiểu chuyện.
Đáy mắt gợn sóng bất kinh của Bắc Thần hơi hiện lên nét kinh ngạc.
Tiểu Thuý cả kinh hô: "Tiểu thư!"
Bắc Quốc Vinh hồi thần, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ánh mắt ông ta nhìn Bắc Vũ Đường hoàn toàn như đang nhìn một cái máy ATM di động.
Ý đồ của Bắc Quốc Vinh quá rõ ràng, hoàn toàn không cần đoán, nghĩ gì viết hết lên mặt cmnr.
"Cô gái, nhìn cô có vẻ cũng bị thương không ít.
Có phải chính cô đã đả thương con trai tôi không?" Bắc Quốc Vinh hỏi.
"Không phải." Bắc Vũ Đường phủ nhận.
Bắc Quốc Vinh hừ lạnh, "Cô đừng phủ nhận.
Cô bị thương, còn trả tiền thuốc men cho con trai tôi, rõ ràng là do cô ra tay đả thương con trai tôi.
Cha mẹ cô ở đâu? Chuyện này cần phải nói với cha mẹ cô."
"Cha mẹ tôi không ở đây, ông có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi có thể làm chủ." Bắc Vũ Đường ung dung nhìn ông ta.
Bắc Quốc Vinh cũng không khách khí, nói thẳng ra mục đích của mình, "Con trai tôi bị cô đánh thương nặng, cần phí tu dưỡng.
Tiền thuốc men, tiền dinh dưỡng, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, những khoản tiền này cô cần bồi thường."
Tiểu Thuý ở bên nghe mà tức hộc máu, đang định mở miệng lại bị Bắc Vũ Đường cản lại.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường không thay đổi, cười hỏi: "Ông muốn bao nhiêu tiền bồi thường?"
Bắc Quốc Vinh nghe cô nói thế, mở cờ trong bụng.
Con nhãi này có thể để thằng nhãi kia ở phòng bệnh cao cấp như vậy, điều kiện gia đình nhất định rất tốt.
Khó khi kiếm được con dê béo, không véo mạnh một cái, thì thật có lỗi với bản thân.
"Thấy cô vẫn còn trẻ, tôi cũng không tính nhiều tiền làm gì.
Cô trả nghìn đi." Bắc Quốc Vinh âm thầm nghĩ, chỉ cần có nghìn này, ông ta có thể sống sung sướng một thời gian.
(, CNY = ,,,. VND)
nghìn với Bắc Vũ Đường, với Bắc gia mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng, nhưng cho loại người này tiền, đồng cô cũng ngại nhiều.
Người xung quanh nghe Bắc Quốc Vinh nói, đều nhíu mày.
"Ai ui, cô gái nhỏ này bị ông ta bắt nạt chắc rồi."
"Người nọ chính là thấy cô bé còn nhỏ mới như thế."
"Còn không phải sao."
"Cho dù trị hết toàn bộ vết thương trên người chàng trai kia cũng không cần nhiều tiền như vậy.
Người nọ thật là trợn mắt nói dối, bắt nạt con gái nhà người ta không hiểu chuyện."
Người vây xem khe khẽ thì thầm, nhưng không ai ra nói giúp, không ai muốn xen vào.
Tiểu Thuý cuối cùng không nhịn được, tức giận nói: " nghìn, sao ông không đi cướp đi!"
Bắc Quốc Vinh lập tức nổi giận, chỉ tay về phía Tiểu Thuý, ánh mắt hung ác, "Con nhỏ này, mày nói gì thế hả?! nghìn còn là tao tính bớt rồi, con tao là học sinh giỏi của học viện Thiên Thánh, nếu lỡ bọn mày đánh đến mức đầu óc nó có vấn đề, bồi thường sẽ không đơn giản chỉ là nghìn thôi đâu! Giờ tao không so đo, chỉ cần bọn mày trả tiền thuốc men, tiền dinh dưỡng, tiền thiệt hại tinh thần cho con tao, tính từng đó đã là rẻ rồi đấy!"
Tiểu Thuý bị lời nói đường hoàng của ông ta làm tức xanh mặt.
Người xung quanh coi như cũng biết được độ vô sỉ của ông ta, một đám đều khinh thường nhìn lại.
Bắc Vũ Đường lại vẫn đạm nhiên, không nhìn ra chút giận dữ.
" nghìn đúng không?" Bắc Vũ Đường hỏi lại.
"Trước đó là nghìn, nhưng vì người hầu nhà mày không biết tốt xấu.
Giờ là một triệu, bồi thường bọn tao một triệu, chuyện này coi như qua." Bắc Quốc Vinh một bộ rất cho các người mặt mũi nhìn cô.
(,, CNY = ,,,. VND)
"Một triệu?" Bắc Vũ Đường hỏi lại lần nữa.
"Đúng vậy, không sai, một triệu." Bắc Quốc Vinh nghe cô nói một triệu vẫn không phản ứng gì, xem ra mình nói vẫn ít.
Sớm biết nhà con này có tiền như thế, ông ta hẳn phải đòi năm triệu!
Hay là giờ sửa miệng đòi năm triệu nhỉ?
Bắc Quốc Vinh âm thầm suy nghĩ, chỉ là mộng đẹp của ông ta chưa thành sự thật, đã nghe Bắc Vũ Đường lên tiếng.
"Ông này, hẳn ông tính sai một việc.
Sở dĩ tôi trả tiền thuốc men cho con trai ông, là bởi vì vết thương trên người tôi đều do cậu ta mà ra.
Nếu cậu ta chết, tôi chạy đi đâu tìm bồi thường? Tất nhiên tôi không thể để cậu ta đi đời nhà ma như vậy."
Bắc Vũ Đường thấy ông ta muốn nói, không cho ông ta cơ hội, nói tiếp: "Người nên bồi thường hẳn là các người, mà không phải tôi.
Hôm nay tôi đến đây là để trao đổi với cậu ta việc này, và lúc các người cũng ở đây, đỡ phải để tôi cho người đi mời các người tới." Vốn tôi còn không biết hẳn là hỏi các người bồi thường bao nhiêu, nhưng giờ đã biết hẳn nên bồi thường thế nào.
Với giá trị con người của tôi, tiền bồi thường thuốc men, phí dinh dưỡng, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi tính ít nhất cũng cần năm triệu.
Nhưng mà, các người đã ưu đãi cho tôi, vậy tôi cũng nên ưu đãi cho các người mới được."
(,, CNY = ,,,. VND)
"Chiết khấu đi, các người chỉ cần bồi thường tôi hai triệu là được.
Đây là giá cả ưu đãi nhất rồi." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói.
(,, CNY = ,,,. VND)
Người xung quanh nghe Bắc Vũ Đường nói, không những không cảm thấy cô vô cớ gây rối, mà còn cảm thấy hẳn nên như vậy.
Bắc Quốc Vinh tức đến tăng huyết áp, "Mày nói hươu nói vượn gì đấy! Mày không muốn bồi thường còn vu khống con trai tao.
Tao nói cho mày biết, con tao chưa bao giờ đánh người.
Nó chính là học sinh xuất sắc học viện Thiên Thánh, phẩm chất đạo đức tốt.
Loại thiên kim tiểu thư kiều man chúng mày, đã làm sai thì đừng ăn vạ con trai tao."
Bắc Vũ Đường không chút hoang mang nói: "Ông không tin cũng không sao, bên tôi có nhân chứng.
Tất nhiên sẽ chứng minh sự trong sạch của tôi.
Nếu ông không tin, chúng ta có thể lên toà án nói chuyện này."
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn ông ta, mặc ông ta nói gì, sắc mặt cũng không thay đổi.
Bắc Quốc Vinh thấy một triệu của mình sắp phải ném xuống sông, sao có thể cam chịu.
Bắc Quốc Vinh dời mục tiêu đến Bắc Thần, "Bắc Thần, mày nói đi, có phải nó cho người đánh mày thành thế này không?"
Trong mắt ông ta mang theo ý cảnh cáo.
Bắc Thần thấy được, Bắc Vũ Đường tất nhiên cũng thấy được.
Bắc Vũ Đường nhìn Bắc Thần, muốn biết cậu sẽ trả lời thế nào.
Bắc Thần chậm chạp không trả lời, khiến sắc mặt Bắc Quốc Vinh trở nên khó coi, thấy ông ta sắp bùng nổ đánh người, Trương Phương ở bên vội khuyên nhủ, "Thần Thần, con mau nói đi.
Có phải cô gái này cho người đánh con thành như vậy không?"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Bắc Thần, chỉ là biểu cảm của cậu trước sau như một, banh mặt, tựa như thế giới bên ngoài không liên quan gì đến cậu.
Bắc Quốc Vinh ghét nhất cậu như vậy, thấy cậu nửa ngày không nói gì, sắc mặt âm trầm, "Bắc Thần, tao đang hỏi mày đấy! Nói, rốt cuộc có phải nó cho người đánh mày thành thế này không?"
Bắc Quốc Vinh nghiến răng nghiến lợi nói, sự uy hiếp quá rõ ràng.
Ngay cả Trương Phương cũng ở bên khuyên bảo, nhìn như muốn tốt cho cậu, nhưng sự thật thế nào thì chỉ có bà ta biết.
"Thần Thần, con mau nói cho cha.
Đừng sợ hãi, nói cho cha con, ông ấy sẽ ra mặt cho con." Trương Phương dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn cậu, muốn cậu làm theo lời mình.
Các em hôm trước thi tốt hông nạ~ ????.