Tác giả: Vân Phi Mặc
[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng điểm tích luỹ, ký chủ có tổng điểm tích luỹ.
Trừ điểm định vị trong thế giới, ký chủ còn điểm.]
Nghe được điểm đã thuận lợi về tay, Bắc Vũ Đường thở ra một hơi thật dài.
Hệ thống cứu vớt kiếm điểm nhanh thật.
Nếu luôn làm nhiệm vụ của hệ thống cứu vớt, không bao lâu nữa nàng có thể kiếm đủ điểm, đủ để đối đầu với Cố Phiên Nhiên.
“Vị diện sau vẫn là cứu ớt vị diện tan vỡ sao?”
[Đúng vậy.]
“Có khoảng bao nhiêu vị diện như vậy?” Bắc Vũ Đường rất quan tâm vấn đề này.
Càng có nhiều vị diện như vậy, cơ hội để nàng kiếm số điểm kếch xù càng lớn.
[Không biết.]
Bắc Vũ Đường nhướn mày.
Minh giải thích, [Căn cứ vào tình huống của hệ thống cứu vớt bên kia, nếu đã ổn định, nhiệm vụ giả điều phái đến có thể kết thúc nhiệm vụ cứu vớt.
Có lẽ sau khi vị diện sau kết thúc, cũng có thể qua mấy vị diện nữa mới kết thúc.]
Bắc Vũ Đường hiểu.
[Nhắc nhở hữu nghị, dịch dung hợp linh hồn của ký chủ sắp hết hiệu lực, có mua thêm một lọ không?]
“Mua.”
[Giao dịch thành công, trừ điểm, ký chủ còn điểm.]
[Ký chủ lựa chọn nghỉ ngơi hay tiếp tục nhiệm vụ?]
“Nghỉ ngơi.”
Bắc Vũ Đường trả lời xong, âm thanh của Minh biến mất.
Nàng ngồi dậy, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, đã là giờ Sửu (từ - giờ sáng), nàng cũng không định ngủ, đứng dậy đến một căn phòng khác.
Căn phòng đó là phòng Bắc Vũ Đường dành riêng ra để điều chế nước thuốc, cũng là phòng học của Tiểu Tử Mặc.
Nàng đẩy cửa phòng ra, thắp sáng đèn trong phòng, ánh mắt chú ý đến đám bình sứ trên giá, nàng đi lên trước, mở ra bình sứ ngoài cùng, đặt lên chóp mũi tinh tế ngửi.
Mùi hương này rõ ràng là nước thuốc Băng Cơ Sương.
Phân lượng này, hoàn toàn chính xác.
Bắc Vũ Đường cầm lấy bình thứ hai, bình thứ ba, ngửi qua từng cái, trừ mấy bình trong cùng, phân lượng có hơi sai lệch, còn lại đều không chút sai sót.
Hẳn là mấy bình trong cùng được Tiểu Tử Mặc điều chế sớm nhất, sau đó mới điều chế ngày càng thuần thục.
Bắc Vũ Đường nhìn lại, trên giá gỗ có mười mấy bình nước thuốc, có thể đưa qua cho cửa hàng Lôi thị.
Nhưng mà nghĩ đến mình đã hơn nửa tháng chưa đưa nước thuốc qua, hẳn bên kia đã chờ đến sốt ruột.
Không biết lần đưa tiếp theo là khi nào, Bắc Vũ Đường quyết định lần này làm nhiều một chút, để có thể đủ lượng Băng Cơ Sương sử dụng một thời gian.
Bắc Vũ Đường bắt đầu động tay điều chế nước thuốc, làm được một nửa thì một cái đầu nhỏ tiến vào dò xét.
Một đôi mắt đen bóng, nhìn thấy nàng thì trở nên sáng ngời.
“Mẫu thân.” Tiểu Tử Mặc mềm mại gọi.
Bắc Vũ Đường đang mân mê, thấy bé mặc trung y ra ngoài, nhíu mày, “Sao con lại mặc ít như vậy?”
Tiểu Tử Mặc đứng trước mặt nàng, đôi mắt sáng ngời lộ ra hưng phấn.
Nghe mẫu thân nói vậy thì yên lặng cúi đầu, một vẻ chờ nàng giáo huấn.
Bắc Vũ Đường cởi áo ngoài của mình mặc cho bé, “Mặc tạm vào, đừng để cảm lạnh.”
Tiểu Tử Mặc mặc áo nàng, chiếc áo như có thể bọc cả hai người như bé.
“Có phải mẫu thân làm ồn đến con không?” Bắc Vũ Đường ôn nhu hỏi.
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, “Không ạ.
Vừa rồi con nghe thấy tiếng vang, tưởng là có trộm vào phòng mẫu thân, thấy mẫu thân không có ở đó, nên biết người trong phòng là mẫu thân.”
“Giờ còn sớm, con về nghỉ ngơi đi.”
Giờ mới là giờ Sửu, cách giờ Mẹo còn tận hai canh giờ, nên ngủ tiếp lát nữa.
“Con không ngủ được.
Để con giúp mẫu thân.” Tiểu Tử Mặc nhấp nháy đôi mắt to nhìn cô.
Bắc Vũ Đường muốn từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt khát vọng của bé, lại không đành lòng, đành phải gật đầu đồng ý.
Một lớn một nhỏ bận rộn trong phòng, trong quá trình này, Bắc Vũ Đường khảo nghiệm không ít tri thức dược lý và độc vật ghi lại trong sách, Tiểu Tử Mặc có thể dễ dàng nhớ kỹ.
Giờ là lúc thực hành những lý thuyết trong sách.
Lúc bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi chân trời lộ ra ánh sáng vàng, trên giá gỗ lại nhiều thêm mười mấy bình nước thuốc.
Bắc Vũ Đường nhìn gần bình, cảm thấy đã đủ nhiều.
Bắc Vũ Đường đã sớm hỏi thăm rõ ràng cửa hàng Lôi thị ở trấn Bạch Vân.
Ở trấn Bạch Vây có ba cửa hàng Lôi thị, nàng muốn đưa qua cũng rất tiện, nhưng mà Bắc Vũ Đường lại không tính đưa những thứ này đến các cửa hàng đó.
Bắc Vũ Đường xem qua bản đồ, vì không để người Cố gia tìm được vị trí cụ thể vào tuyến đường mình đi, nàng cần bày nghi binh, như vậy, nàng cần phải khiến họ lầm tưởng nàng đi hướng Đông.
“Mặc Nhi, con đi cho ngựa ăn đi.” Bắc Vũ Đường phân phó.
Tiểu Tử Mặc phản ứng rất nhnah, “Mẫu thân muốn ra cửa sao?”
“Đúng vậy.” Bắc Vũ Đường cũng không giấu giếm bé.
Tiểu Tử Mặc đứng trước mặt nàng, ngẩng đầu nhỏ nhìn nàng, thật cẩn thận hỏi, “Mẫu thân, Mặc Nhi có thể đi theo người không?”
Tiểu Tử Mặc rất thông tuệ, qua vài lần Bắc Vũ Đường làm nhiệm vụ, đã sớm đoán được Bắc Vũ Đường phát bệnh có quy luật.
Mỗi lần phát bệnh xong, mẫu thân đều có bảy ngày.
Qua bảy ngày, bệnh của mẫu thân sẽ lại tái phát, thời gian ngủ say lúc dài lúc ngắn, có lúc chỉ cần ngủ hai ngày, có lúc lại ngủ bảy tám ngày.
Bảy ngày ngắn ngủi, với Tiểu Tử Mặc mà nói, cực kỳ quý trọng.
Bé không muốn tách khỏi mẫu thân, nên mới lớn mật hỏi ý.
Giờ bé không đến học đường, không đến mức chậm trễ việc học.
Bắc Vũ Đường nhìn khát cầu trong mắt Tiểu Tử Mặc, vươn tay xoa đầu nhỏ của bé, ôn nhu nói, “Được.”
Nghe mẫu thân đồng ý, Tiểu Tử Mặc nhảy nhót không thôi, khuôn mặt nhỏ trắng nộn tràn đầy hưng phấn.
“Mẫu thân, Mặc Nhi đi cho ngựa ăn.”
“Đi đi.”
Bắc Vũ Đường đi về phía phòng bếp, sáng nàng chuẩn bị cháo, làm chút rau xào ăn cùng cháo.
Tiểu Tử Mặc cho ngựa ăn xong, Bắc Vũ Đường cũng sắp xong rồi.
Hai người ăn sáng xong, Bắc Vũ Đường xoay người vào nhà, đến khi ra, nàng đã rực rỡ hẳn lên.
Tiểu Tử Mặc nhìn người đàn ông gầy ốm, diện mạo bình thường trước mặt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Mẫu thân?” Tiểu Tử Mặc khó tin nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường cười nói, “Con nhìn ra bộ dạng ban đầu không?”
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ bé cũng không nhận ra.
Bắc Vũ Đường vẫy tay với bé, sau đó mân mê bé một lát.
Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân chải cho mình búi tóc nữ hài, đôi mắt sáng ngời trừng to!
“Mẫu thân định làm gì?”
Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nói, “Cái này gọi là nguỵ trang, để người khác không nhận ra bộ dáng ban đầu của chúng ta.
Đây cũng là một cách thức bảo vệ bản thân.”
Tiểu Tử Mặc đã hiểu, hơn nữa tương lai sau này còn dùng nguỵ trang đến thuận buồm xuôi gió.
Bắc Vũ Đường lấy một bộ váy áo hồng nhạt từ trong tủ ra, Tiểu Tử Mặc nhìn y phục của nữ hài, khuôn mặt trắng nõn nhăn tít thành cái bánh bao.
“Mẫu thân, cần phải mặc sao?” Tiểu Tử Mặc nhìn cái váy hồng kia, thế giới nội tâm bé đang cật lực từ chối.
Bé đường đường là một nam tử hán, mặc bộ đồ như này, đúng là quái dị mà.
“Đương nhiên.
Con búi tóc nữ, lại mặc xiêm y nam, chẳng phải lộ rồi sao.
Nếu muốn nguỵ trang thì phải nguỵ trang hết.”
“Được rồi.” Tiểu Tử Mặc nhăn khuôn mặt nhỏ, tiếp nhận bộ váy áo trong tay Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường thấy bé cầm váy nửa ngày cũng không động, còn nhìn mình mãi, “Có phải không biết mặc không? Để mẫu thân giúp con.”
Tiểu Tử Mặc liên tục xua tay, “Mẫu thân có thể xoay người đi không?”
Nói xong, bé ngượng ngùng nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường vươn tay, nhéo cái mũi nhỏ của bé, cười nói, “Trên dưới con có chỗ nào mẫu thân chưa nhìn qua, còn thẹn thùng.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tử Mặc đỏ bừng.
Thấy bé quẫn bách, Bắc Vũ Đường quyết định không trêu đùa bé nữa, “Được, được, mẫu thân quay người sang chỗ khác.”
Tiểu Tử Mặc thấy nàng xoay người, sột soạt cởi quần áo trên người, sau đó thay quần áo nữ hài.
Chỉ là quần áo nữ và nam khác nhau, bé mân mê hồi lâu, mới miễn cưỡng mặc xong.
“Mẫu thân, xong rồi.” Tiểu Tử Mặc mềm mại nói.
Bắc Vũ Đường xoay người, không khỏi bật cười thành tiếng.
Tiểu Tử Mặc 囧, chu cái miệng nhỏ nói: “Con biết ngay là không hợp mà.”
Bắc Vũ Đường xua tay, “Hợp, cực kỳ hợp, chỉ là con mặc ngược rồi.”
“Dạ?” Tiểu Tử Mặc ngốc lăng nhìn nàng.
Khó khi thấy ông cụ non như Tiểu Tử Mặc lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu như vậy, nàng thấy rất hiếm lạ.
Nếu không phải còn vội vàng ra cửa, nàng còn sẽ trên bé thêm lát.
“Mẫu thân mặc cho con.”
Lần này Tiểu Tử Mặc không từ chối, ngoan ngoãn đứng đó, mặc nàng mân mê.
Chỉ chốc lát sau, một tiểu tiên nữ xinh đẹp xuất hiện.
Bắc Vũ Đường vừa lòng nhìn nhi tử mặc nữ trang, quả là một tiểu tiên nữ phấn điêu ngọc trác.
“Đẹp.”
Tiểu Tử Mặc ngượng ngùng sửa đúng, “Mẫu thân, phủ tử từng nói, Đẹp không thể dùng trên người nam nhi.”
Bắc Vũ Đường nhẹ chọc chóp mũi bé, “Giờ con đang là nữ hài.”
Tiểu Tử Mặc không còn lời gì để nói.
Tuy là nguỵ biện, nhưng vẫn cảm thấy mẫu thân nói rất có lý.
Hai người nguỵ trang xong, Bắc Vũ Đường cất toàn bộ nước thuốc vào hộp gỗ, dọn lên xe.
Nàng dẫn xe ngựa ra sân, giờ còn sớm, người đi đường không nhiều lắm, mấy quán ăn sáng có vẻ đã đông dần.
Khi qua quán bán bánh nướng, Bắc Vũ Đường mua ít bánh nướng, làm lương khô trên đường.
Vốn có thể tự mình làm, nhưng quá tốn thời gian.
Bắc Vũ Đường dừng lại ở quán điểm tâm, mua ít điểm tâm và đồ ăn vặt, để trên đường đi cho Tiểu Tử Mặc ăn đỡ thèm.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi trấn Bạch Vân, đi về phía Đông.
Tiểu Tử Mặc ngồi trong xe không được, ra ngoài ngồ bên cạnh Bắc Vũ Đường.
“Mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy?” Tiểu Tử Mặc hỏi.
“Trấn Lâm Thuỷ.”
Tiểu Tử Mặc trầm ngâm một lát, thấp giọng nói, “Trấn Lâm Thuỷ, cách trấn Bạch Vân hơn hai trăm dặm đường, đi xe ngựa cần khoảng bốn canh giờ.”
Bắc Vũ Đường có chút kinh ngạc, “Con biết?”
“Vâng.
Mặc Nhi từng đọc trong sách.” Tiểu Tử Mặc nói đúng sự thật.
Hai người nói chuyện trên đường, có lúc Bắc Vũ Đường hỏi mấy chuyện, Tiểu Tử Mặc trả lời.
Có lúc Tiểu Tử Mặc đặt ra câu hỏi, Bắc Vũ Đường trả lời.
Bắc Vũ Đường thấy đề tài của hai người luôn xoay quanh vấn đề học tập, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của Tiểu Tử Mặc quá đơn điệu.
“Mẫu thân kể chuyện xưa cho con, con muốn nghe không?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Tiểu Tử Mặc gật đầu, sắc mặt không nhìn ra có bao hứng thú.
Bắc Vũ Đường chọn một câu chuyện thiếu nhi từng đọc được trong sách ở thế giới vị diện từng đi qua, thấy Tiểu Tử Mặc thần sắc nhàn nhạt, chẳng chút hứng thú.
Bắc Vũ Đường lập tức đổi sang chuyện khác, nàng bắt đầu kể chuyện xưa thiên mã hành không.
(Thiên mã hành không: Ngựa thần lướt gió tung mây, ví văn chương, thi ca, thi từ hào phóng, không câu thúc.)
Chẳng hạn như: Phong Thần Diễn Nghĩa.
Câu chuyện này kể ra, Tiểu Tử Mặc mới vừa rồi còn không để ý lập tức sáng mắt, nghiêm túc nghe, hoàn toàn bị câu chuyện nàng kể hấp dẫn.
Dọc đường hai người nói nói cười cười, bốn canh giờ trôi qua không buồn tẻ.
Khi đến trấn Lâm Thuỷ, sắc trờ đã tối hẳn.
Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Tử Mặc thuê phòng ở một khách điếm trung đẳng, ngủ một giấc thật ngon.
Hôm sau mố đến cửa hàng phấn son Lôi thị.
Tiểu nhị thấy nàng dẫn theo một bé gái xinh đẹp, trong mắt mang theo nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó lại thoải mái.
“Khách quan định mua son phấn cho phu nhân sao? Tiệm phấn son chúng ta chính là tiệm tốt nhất toàn bộ trấn Lâm Thuỷ.” Tiểu nhị cười tủm tỉm nói.
Bắc Vũ Đường hỏi một câu, “Cửa hàng các người có bán Băng Cơ Sương không?”
Trả lời nàng không phải tiểu nhị mà là một nữ khách ở bên.
“Ôi, không ngờ lại là một người thương tức phụ, nhưng mà Băng Cơ Sương không phải là thứ ai cũng có thể dùng.”
Tiểu nhị sợ vị khách nữ kia nói thêm khiến người ta không vui, vội vàng nói, “Vị khách quan này, Băng Cơ Sương không chỉ bổn tiệm không bán, ngay cả cửa hàng ở kinh đô cũng không còn thừa một lọ.
Băng Cơ Sương đã sớm ngừng bán hơn nửa tháng trước.”
Bắc Vũ Đường hiểu rõ gật đầu, “Tiểu nhị, ta muốn gặp chưởng quầy của các người.”
Tiểu nhị sửng sốt, rất muốn từ chối.
Dù sao thì chưởng quầy cửa hàng Lôi thị bọn họ không phải ai cũng có thể gặp.
Trước khi tiểu nhị từ chối, Bắc Vũ Đường đã móc trong lòng ra một thứ.
Tiểu nhị nhìn qua lệnh bài một cái, cười nói, “Tiểu nhân không biết chữ, không biết đồ vật trong tay ngài là gì?”
“Chưởng quầy của các người khi nào về?” Bắc Vũ Đường hỏi.
Nàng cũng là lần đầu dùng lệnh bài này, không biết hiệu quả thế nào, nhưng tiểu nhị không biết, vậy hẳn chưởng quầy biết.
Tiểu nhị cười nói, “Vị khách này đến thật không khéo, chưởng quầy chúng ta trong nhà có việc, gần đây không ở nơi này, hẳn quá mấy ngày mới đến.”
Bắc Vũ Đường cũng không có nhiều thời gian như vậy, “Không biết nhà chưởng quầy ở đâu?”
Nếu người không ở đây, vậy chỉ có thể tìm tới cửa.
Tiểu nhị lộ vẻ khó xử, “Chuyện này......”
Bắc Vũ Đường nhìn ra tiểu nhị băn khoăn, giải thích, “Ta được người ta gửi gắm tới tìm chưởng quầy.
Cần phải hoàn thành uỷ thác của người đó, nếu không hoàn thành đúng hạn, vậy sẽ không có thù lao.”
Tiểu nhị thấy nàng nói vậy thì viết địa chỉ của chưởng quầy cho nàng.
Bắc Vũ Đường nói cám ơn rồi trực tiếp rời khỏi cửa hàng phấn son.
Tiểu nhị thấy hai người đi rồi thì lộ ra vẻ trầm tư.
“Này, tiểu nhị, lấy hộp phấn mặt đó cho ta xem.” Một khách nữ hô với tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức thu lại sự chú ý từ hai người Bắc Vũ Đường về, nhiệt tình đón tiếp khách hàng.
Bắc Vũ Đường mang theo Tiểu Tử Mặc đến nhà chưởng quầy, tìm đến nơi thì thấy trong nhà treo vải trắng, mơ hồ nghe được nhạc tang và tiếng khóc từ trong đình viện truyền ra.
Khi Bắc Vũ Đường tới cửa, lão bá trông cửa thấy hai người, nghi hoặc hỏi: “Hai người tìm ai?”
“Xin hỏi nơi này là nhà của chưởng quầy cửa hàng son phấn Lôi thị sao?” Bắc Vũ Đường thô giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
“Chuyện là thế này, chúng tôi là người của cửa hàng Lôi thị ở thành Vân Châu, tới tìm chưởng quầy có việc.” Bắc Vũ Đường rất sợ không được vào, dọn hẳn lý do này ra.
Lão bá vừa nghe là người ở thành đến, lập tức dẫn người vào trong.
Ông ta dường như sợ gia chủ không đến cửa hàng chọc mấy người này giận, vừa đi vừa giải thích, “Mẫu thân của lão gia nhà ta đột nhiên đi, mấy ngày nay vẫn luôn thu xếp hậu sự cho lão phu nhân.”
Bắc Vũ Đường gật đầu tỏ vẻ lý giải.
Chờ đến khi họ vào linh đường ở chính sảnh, người trong phòng đều nghiêng đầu nhìn qua.
Lão bá đi lên trước, nói với người đàn ông trung niên đang quỳ gối trước linh đường, “Lão gia, vị này đến từ cửa hàng Lôi thị ở thành Vân Châu.”
Trương chưởng quầy vừa nghe là người từ thành Vân Châu đến, liếc mắt đánh giá Bắc Vũ Đường một cái, nhìn người này đoan chính còn một nữ hài phấn điêu ngọc trác ở bên, trong lòng có chút nghi hoặc.
Người này sẽ không phải lừa đảo chứ!
Bắc Vũ Đường nhìn thấy hoài nghi trong mắt ông ta, cũng không giải thích, “Trương chưởng quầy, có thể mượn bước nói chuyện chút không?”
trương chưởng quầy thấy người đã vào nhà mình, trong nhà còn nhiều người, hẳn cũng không muốn nói ra trước mặt nhiều người, nên gật đầu với nàng.
“Được.”
Hai người đi đến một chỗ yên lặng, không đợi ông ta mở miệng, Bắc Vũ Đường đã lấy lệnh bài từ trong cổ tay áo kia ra.
Trương chưởng quầy vừa nhìn thấy lệnh bài này, đồng tử co chặt, một hồi lâu sau mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ.
“Không biết nên xưng hô với tôn hạ thế nào?” Trương chưởng quầy khiêm tốn nói.
“Tên chỉ là danh hiệu mà thôi.
Lần này ta đến đây là để đưa cho chưởng quầy một thứ, đồ vật ở khách điếm, còn thỉnh chưởng quầy dời bước.” Bắc Vũ Đường thô giọng nói.
“Được, được.” Trương chưởng quầy liên tục gật đầu.
Chờ đến khi họ quay lại chính sảnh, mọi người thấy Trương chưởng quầy cúi đầu cong người đi theo người đàn ông xa lạ kia ra khỏi phủ.
Tiểu Mặc Nhi thấy mẫu thân đã trở lại, chậm chậm đi theo.
Thê tử của Trương chưởng quầy muốn đi theo, lại bị ông ta quát lớn, “Nàng ở nhà chờ.”
Người trong phòng thấy ông ta nói thế, không ai dám đi theo.
Bọn họ nghi hoặc nhìn nhóm Bắc Vũ Đường rời đi.
Trương chưởng quầy đi theo hai mẹ con Bắc Vũ Đường tới khách điếm, vào khách điếm rồi, Bắc Vũ Đường lấy một hộp gỗ từ sương phòng ra, đặt trước mặt Trương chưởng quầy.
“Cái này là?” Trương chưởng quầy nghi hoặc nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường mở hộp gỗ ra, bên trong xếp từng hàng bình sứ, “Mấy thứ này đều do một vị phụ nhân họ Mộc nhờ ta chuyển gia ngay cho chưởng quầy, còn nó là thứ gì, ta cũng không biết.”
Trương chưởng quầy vừa nghe đến Mộc phu nhân, lại cầm trong tay lệnh bài đặc biệt, lập tức nghĩ ra đây là vật gì, đôi mắt trừng thật lớn.
Nhìn những bình sứ bình thường trước mặt, tựa như nhìn thấy từng núi vàng núi bạc.
Đây còn chẳng phải là núi vàng núi bạc à!
Tuy ông không hiểu một lọ nước thuốc có thể làm ra bao nhiêu hộp Băng Cơ Sương, nhưng mà ông biết giá cả của Băng Cơ Sương, đó là giá trị thiên kim đó!
Nếu không phải ông có đường ca là Đại chưởng quầy của cửa hàng Lôi thị, chỉ sợ cũng sẽ không biết Mộc phu nhân, càng không biết nước thuốc Băng Cơ Sương gì đó.
Trước đây các Đại chưởng quầy các châu phủ đã hạ một mệnh lệnh, phàm là nhìn thấy người cầm lệnh bài, đồ vật người nọ mang đến phải báo cáo lên trước tiên, nộp lên trên, còn lại không nói gì cả.
Vì trên ông ta có người, nên biết thứ này là gì.
Bắc Vũ Đường thấy vẻ mặt của ông ta thì biết ông ta biết thứ này, trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì.
“Còn phải phiền Trương chưởng quầy ký tên lên trên, lại ấn chỉ tay.
Đây đều là những việc Mộc phu nhân đặc biệt dặn dò, xin đừng trách móc.” Bắc Vũ Đường lấy quyển sổ ký nhận trong túi ra.
“Hẳn là vậy.” Trương chưởng quầy nhanh chóng ký tên, ấn chỉ tay.
“Mộc phu nhân bảo ta chuyển cho chưởng quầy một câu, đồ vật nhờ nhanh chóng đưa đến tay các Đại chưởng quầy trong châu.
Nếu muộn nửa ngày, chỉ sợ có việc.” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng nhắc nhở.
Trương chưởng quầy liên tục gật đầu, “Được, được, không thành vấn đề.”
Bắc Vũ Đường thấy ông ta muốn nói lại thôi, “Trương chưởng quầy còn có việc gì sao?”
Trương chưởng quầy xoa tay, cười tủm tỉm hỏi, “À, không biết giờ Mộc phu nhân đang ở đâu?”
Bắc Vũ Đường áy náy nói: “Xin lỗi, ta không thể tiết lộ hành tung của Mộc phu nhân cho bất kỳ ai.”
Trương chưởng quầy xua xua tay, “Không sao, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Trương chưởng quầy, làm ơn chắc chắn mấy thứ này sẽ được tiễn đi ngay trong đêm.” Bắc Vũ Đường phân phó một câu.
Trươgn chưởng quầy hiểu ý nàng, đúng lên cáo lui.
Chờ đến khi Trương chưởng quầy rời đi, Bắc Vũ Đường lại thu thập đồ vật.
Tiểu Mặc Nhi hỏi: “Mẫu thân, giờ chúng ta đi sao?”
“Đúng vậy.”
Tuy đã nguỵ trang, nhưng ở lâu một ngày cũng không an toàn.
Trương chưởng quầy chân trước vừa đi, Bắc Vũ Đường chân sau đã thu thập đồ đạc rời khỏi trấn Lâm Thuỷ.
Lại nói Trương chưởng quầy, ông lấy được đồ vật rồi, một đường cẩn thận che chở.
Mấy thứ này nếu có gì bất trắc, vậy mấy đời ông cũng không bồi thường nổi.
Trương chưởng quầy nghe theo Bắc Vũ Đường phân phó, vội về tới cửa hàng.
Tiểu nhị vừa thấy ông, thấy chưởng quầy nâng một thứ như bảo bối, đảo mắt một vòng, cười tiến lên, “Chưởng quầy, vừa rồi có người cầm lệnh bài tới tìm ngài.”
Trương chưởng quầy gật đầu, nói với hắn, “Ngươi cho người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài một chuyến.”.