Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 469: bạo quân đứng lại! 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Vân Phi Mặc

[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy...]

Sau khi đếm ngược kết thúc, trước mắt Bắc Vũ Đường đen nhánh một mảnh, khi nàng còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, tiếng Minh vang lên.

[Nhiệm vụ lần này vẫn là kế hoạch cứu vớt, công lược hoặc giết Boss phản diện.

Quy tắc giống vị diện trước.

Ký chủ có bắt đầu tiếp thu cốt truyện hay không?]

"Tiếp thu cốt truyện."

Giống như bình thường, trong đầu nàng đau lên từng cơn, từng đoạn, từng đoạn ký ức không thuộc về nàng, từng hình ảnh đầy máu me như sóng thần ập vào đầu nàng.

Nàng giống như một người xem, đồng thời lại như một người tự mình trải qua, có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng, sợ hãi, những cảm xúc âm u của nguyên chủ.

Thời gian dần trôi đi, vốn mười lăm phút là kết thúc, lần này lại dài hơn nhiều.

Cùng lúc đó, trên trán Bắc Vũ Đường đã lăn dài những giọt mồ hôi.

Nửa canh giờ sau, đau đớn biến mất, nàng đã tiếp thu xong toàn bộ cốt truyện.

Bắc Vũ Đường mở mắt ra, thấy tứ chi bị xích lại bằng xích sắt.

Bên cạnh nàng còn có mấy chục cô gái tương tự.

Ai ai cũng quần áo mỏng manh, sắc mặt thẫn thờ.

Bắc Vũ Đường chú ý trên trán họ đều có một chữ Nô.

Nàng cũng không ngoại lệ.

Lúc này nguyên chủ là một nô lệ đê tiện nhất, giá trị tồn tại của họ còn không bằng gia súc.

Bọn họ là vật phẩm riêng của chủ nhân, không có tự do, không có quyền của con người, chủ nhân có thể tuỳ ý đánh chửi, thậm chí là hành hạ đến chết.

Trong rất nhiều gia tộc của quý tộc, bình quân mỗi ngày sẽ có một nô lệ chết đi.

Mạng của nô lệ trước giờ đều không phải mạng, mà là món đồ chơi trong tay kẻ quyền quý, lại là sức lao động miễn phí làm việc cho họ.

Nguyên chủ lần này cũng là Bắc Vũ Đường, là nô lệ của một vị quý tộc.

Đây là một thế giới theo chế độ nô lệ.

Trên mảnh đất này, vốn được tạo thành bởi hơn mười quốc gia nhỏ, nhưng mà từ khi trên đại lục xuất hiện một vị quân vương quyết đoán và đanh thép Phượng Xích, tất cả đã khác đi.

Phượng Xích là một quân chủ của một nước nhỏ xa xôi, nhưng cố tình một quốc gia nhỏ bé không đáng quan tâm đó lại mang đến chiến hỏa liên tục mấy năm cho đại lục này.

Năm năm trước, Phượng Xích dẫn theo thiết kỵ của y quét ngang qua các quốc gia xung quanh, từng bước cắn nuốt các quốc gia đó.

Phàm là nơi y đi qua, nhất định sẽ máu chảy thành sông, xác người chất chồng như núi.

Thiết kỵ của y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dù mấy nước lớn liên minh đối kháng, vẫn không thể chống lại.

Y dùng năm năm, thống nhất đại lục này.

Trong quy tắc của y, có quy định là Thuận ta thì sống, chống ta thì chết.

Dù ngươi là vương công quý tộc hay là người buôn bán nhỏ, nếu dám ngỗ nghịch hắn, chỉ có đường chết.

Mà chết này, nếu chỉ là một đao mất mạng, vậy thì đó tuyệt đối là một chuyện cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc.

Thường người dám ngỗ nghịch y đều bị chết cực kỳ thảm thiết.

Khi đại lục này thống nhất, đã có một vị tộc trưởng của gia tộc quý tộc tồn tại trăm năm ỷ vào thân phận của mình muốn ngăn cản một quyết định của y, cuối cùng bị phạt trạm hình ngay tại chỗ.

Y ra lệnh cho thị vệ, hành hình trước mặt toàn bộ triều đình.

Trạm hình là một trong số thập đại khổ hình của Phượng Quốc.

Trước tiên dựng một cột gỗ lên một miếng gỗ, treo người chịu hình lên, đặt trên đỉnh cọc gỗ, để cọc gỗ từ từ chọc vào , sau đó buông ra, để thân thể người đó truỵ xuống, đến khi cột gỗ xuyên từ miệng mũi ra, mới có thể chết.

Ngày ấy cọc gỗ đâm vào người tộc trưởng kia, máu tươi từ sau người hắn chảy ra, toàn bộ đại điện quẩn quanh tiếng hét thê thảm của hắn.

Vì không để cọc gỗ xuyên qua cơ thể, hắn không ngừng nhón mũi chân, nhưng qua một hồi, cơ thể hắn vô lực, sẽ ngã mạnh về, ngã lại lần nữa, cọc gỗ sẽ đâm vào càng sâu.

Đau đớn kịch liệt đó khiến hắn không thể lại một lần nữa nhón mũi chân, đến lúc không chịu được, lại ngã xuống.

Sự tra tấn lặp lại đó khiến người chịu hình không chết ngay mà lại có thể tra tấn cả tinh thần và thân thể của người chịu hình.

Người lợi hại nhất cũng chỉ chịu được hình phạt này một ngày, cuối cùng thân thể và tinh thần không chịu nổi, để cọc gỗ trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể.

Một ngày đó, quan viên ở đây dù có sợ hãi, cũng không dám rời mắt, càng không dám nhắm mắt lại.

Nếu họ dám làm thế, người bị phạt trạm hình tiếp theo sẽ chính là họ.

Một ngày đó, triều thần bị kinh hách, rất nhiều người sau khi trở về bị bệnh nặng một trận.

Nhưng dù có bị bệnh, họ cũng không dám không lên triều.

Từ sau ngày đó, không còn ai dám ngỗ nghịch Phượng Xích, chỉ cần y nói, tất cả mọi người sẽ phụ hoạ.

Sự tàn bạo và đanh thép đó khiến người đời sợ hãi.

Nhưng vẫn có rất nhiều người không sợ chết, muốn lật đổ vương triều của y, ý đồ mưu phản, nhưng kết quả cuối cùng đều chấm dứt trong thất bại.

Một người mưu phản, tội quy liên đới, cũng chính là cái gọi là liên luỵ đến cửu tộc.

Nhất thời, máu chảy thành sông.

Từ đó về sau, không ai dám khởi binh tạo phản.

Chỉ cần đội thiết kỵ của y còn một ngày, họ cũng không dám phản kháng.

Bá tánh bên ngoài đều coi y là ác ma, ác ma ăn thịt người không nhả xương.

Thiết kỵ dưới trướng y chính là ma quân của y.

Theo chiều hướng bình thường, thế giới này sẽ có hai hướng phát triển.

Hướng thứ nhất là có người mưu phản thành công, lật đổ ách thống trị của bạo quân Phượng Xích, nghênh đón vương triều mới.

Hướng thứ hai, thế giới này vẫn luôn bị bạo quân tàn bạo thống trị, mọi người sống như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chờ đến khi bạo quân qua đời, có một quân chủ khác, hoặc bị người khác lật đổ vương triều.

Nhưng, hướng đi của thế giới này lại chẳng phải như là hướng nào trong số cả hai.

Mười năm sau, vương triều này bị huỷ diệt, mà người huỷ diệt nó, không ai khác, chính là Phượng Xích.

Vương triều bị huỷ diệt cũng là lúc nhân loại ở đại lục này bị huỷ diệt.

Phượng Xích cảm thấy thế giới này không thú vị, không còn thứ gì có thể gợi lên dục vọng của y, y sống quá nhàm chán, cảm thấy ngày tháng trôi qua quá bình đạm.

Quyền thần dưới trướng căn cứ vào sở thích của Phượng Xích, đưa ra một trò chơi, lấy một thành trì làm đơn vị, tiến hành thi đấu, nếu ai thua, người của cả thành trì đó đều phải chết.

Phượng Xích đồng ý, lại hạ mệnh lệnh, người trong toàn bộ vương quốc đều luống cuống.

Họ không dám phản kháng, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tiến hành cuộc thi không có tính người này.

Từng thành trì nối đuôi biến mất, dân số giảm mạnh.

Toàn bộ bá tánh đều cầu nguyện Phượng Xích sẽ dừng trò chơi này lại, nhưng thời gian dần trôi qua, bạo quân không hề có ý định dừng lại.

Bá tánh của mấy thành trì lớn cuối cùng không chịu được sự tra tấn này, liên hợp lại tấn công Vương đô.

Bọn họ phản kháng cũng chẳng khiến Phượng Xích lo lắng chút nào, mà còn chờ mong họ có thể chiến thắng thiết kỵ.

Đáng tiếc quân đội lâm thời tạo thành chắc chắn không thể so được với thiết kỵ đã được huấn luyện bài bản.

Bọn họ vỡ đê, chào đón họ là cái chết.

Vị quyền thần đưa ra trò chơi này thấy Phượng Xích không hề có ý định dừng lại, cũng cảm thấy sợ hãi.

Mắt thấy bao nhiêu thành trì biến mất, có ai mà không hoảng hốt.

Không đợi mọi người bị tàn sát, một trận ôn dịch bất ngờ xảy ra, hoàn toàn là dậu đổ bìm leo.

Người chết từng đợt, đến khi ôn dịch đi qua, người trên đại lục đã chẳng còn mấy ai.

Mà chút người ít ỏi còn lại đó cũng chẳng được Phượng Xích buông tha.

Y tự tay tàn sát toàn bộ những người may mắn còn sống sót đó.

Khi y tự tay giết chết người cuối cùng, người nọ từng hỏi y, vì sao muốn làm như vậy.

Phượng Xích chỉ nói một câu.

"Đại địa dơ bản cần máu loãng để rửa sạch toàn bộ tội nghiệt của nó."

Người nọ không hiểu ý y, trước khi ngã xuống, đột nhiên nhớ đến một lời đồn, nghe nói cha mẹ của Vương thượng từng bị Quốc vương các quốc gia khác hành hạ đến chết.

Bọn họ làm trò trước mặt Phượng Xích, hành hạ cha mẹ y đến chết.

Khi giết đến Phượng Xích, y bỏ trốn.

Đến khi y quay lại, là huyết tẩy đại lục này, thậm chí diệt sạch toàn bộ con người.

Bởi vì y hận tất cả.

Giờ thời gian Bắc Vũ Đường tiến vào thế giới này đã là hơn năm năm kể từ khi Phượng Xích thống nhất đại lục, thời gian để Bắc Vũ Đường thay đổi vận mệnh chỉ còn bốn năm.

Thời gian này tiến vào vị diện, có thể nói là không tốt.

Bởi vì ký chủ phải đối mặt với một Boss phản diện đã trưởng thành, muốn thay đổi y, rất rất khó.

Lần này hệ số khó khăn có thể nói là cao hơn vị diện trước gấp mấy lần, tỷ lệ thành công ước tính là %.

Bắc Vũ Đường nhìn các chỉ số biểu hiện trong giao diện trước mắt, đặc biệt là hệ số khó khăn, đuôi lông mày hơi nhếch.

Xem ra không phải lúc nào may mắn cũng đến với nàng.

Vài phút sau, các số liệu biến mất.

[Chúc ký chủ may mắn.]

Bắc Vũ Đường nhìn tình huống trước mắt, thân phận của nàng chỉ là một nô lệ hèn mọn, hơn nữa còn là nô lệ của một nhà quyền quý.

Thân phận này đừng nói là tiếp cận Phượng Xích, dù thấy mặt y cũng rất khó.

Gặp mặt còn khó thì nói nàng đi ám sát hoặc cảm hoá y kiểu gì!

Bắc Vũ Đường bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ.

Theo quỹ đạo lịch sử, nửa tháng sau sẽ có người tới lựa chọn dùng năm người làm vũ cơ.

Những vũ cơ này chẳng khác gì kỹ nữ là lắm, chuyên để các quý tộc tìm niềm vui, tiếp khách, coi thành đồ vật tặng người khác.

Dù là như vậy, toàn bộ nô lệ đều muốn tranh cướp được vị trí này.

Trong mắt họ, đó đã là vị trí tốt nhất cho nô lệ rồi.

Diện mạo của nguyên chủ là tốt nhất trong số các nô lệ, nhưng nữ nô đó biết sẽ có cơ hội, vài người âm thầm huỷ dung nguyên chủ.

Nguyên chủ bị huỷ dung cuối cùng bị lựa chọn làm công cụ sinh dục.

Một khi bị lựa chọn dùng như công cụ sinh dục, mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ bị một đám nô lệ âm dương giao hợp, mãi đến khi mang thai mới thôi.

Những đứa trẻ đó sinh ra là nô lệ, cả đời là nô lệ.

Chờ sinh con xong, sẽ lại tiếp tục công việc lúc trước, mãi đến khi chết.

Nguyên chủ lúc sinh con bị rong huyết, trực tiếp đi chầu ông vải.

Muốn rời khỏi nơi này, bước đầu tiên là phải rời khỏi nhà giam này.

Nửa tháng sau sẽ bắt đầu lựa chọn vũ cơ, nàng cần phải giành được một trong số đó.

Bắc Vũ Đường nghĩ xong, bắt đầu ngồi khoanh chân, lặng yên vận nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng.

Dù ở thế giới nào đi chăng nữa, bản thân cũng cần phải có thực lực.

Một giờ sau, hai thủ vệ cầm theo thùng gỗ đi tới, các nữ nô mới vừa rồi còn ngây ra như phỗng đều vọt về phía cửa, đôi mắt trông mong nhìn ra bên ngoài.

Không lâu sau, hai thủ vệ đã đi tới, ném bánh nang vừa đen vừa cứng vào trong nhà lao.

(Bánh nang là món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc)

Các nữ nô vội vàng cướp đoạt, trong chớp mắt, toàn bộ đồ ăn đã bị cướp hết.

Nữ nô chậm hơn không lấy được gì cả, chỉ có thể trông mong nhìn người khác.

Khi hai thị vệ kia đến, Bắc Vũ Đường đã thoát khỏi trạng thái nhập định.

Khi bánh nang đen ném về phía này, nàng duỗi tay bắt, chuẩn xác tiếp được.

Bắc Vũ Đường cũng không lấy nhiều, chỉ lấy một cái, còn lại đều nhường cho những người khác.

Bắc Vũ Đường nhìn cái bánh nang đen trong tay, trong ký ức của nguyên chủ, cả đời nàng ấy ăn cái này là nhiều nhất.

Nàng đặt lên chóp mũi ngửi, có một mùi mốc nhàn nhạt.

Nàng còn chưa kịp để vào miệng, đã có hai nữ nô đi về phía nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm cái bánh nang trong tay nàng.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn hai người, hai người đều không có bánh nang.

Xem có vẻ như muốn kết hợp cướp bánh của nàng.

Chuyện như này là chuyện thường thấy trong tủ rồi.

"Số , giao bánh nang của ngươi ra đây." Một nữ nô nói với Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường chẳng để ý đến nàng ta.

Hai nữ nô kia liếc nhau một cái, đồng thời đánh về phía nàng, hai người một trái một phải, ý đồ khống chế được nàng.

Đáng tiếc, cả hai bắt hụt, một người trong số đó ăn đau, bị Bắc Vũ Đường đá bay ra ngoài.

Khi một người khác xoay người, chuẩn bị đánh tới, Bắc Vũ Đường đã sớm cách ra một đoạn, nghiêng người, bắt lấy tay nàng ta, một cái quăng qua vai, chỉ nghe được tiếng nữ nô kia nằm liệt trên đất kêu đau.

Một màn này xảy ra quá nhanh, chỉ đảo mắt mà thôi.

Những nữ nô khác trong nhà tù mắt lạnh nhìn, thấy Bắc Vũ Đường nháy mắt có thể giải quyết hai người, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.

Giải quyết hai người kia xong, Bắc Vũ Đường đi đến góc, hai nữ nô ngồi xổm trong góc lặng lẽ dịch người, cách xa nàng ra.

Bắc Vũ Đường chẳng để bụng, ngồi xuống, lấy cái bánh nang đen kia ra, để vào miệng cắn một cái.

Một mùi vị quái quái xông thẳng lên mũi, chỉ một ngụm nhỏ mà đã lẫn theo rất nhiều hạt cát.

Bắc Vũ Đường trực tiếp phun ra, nhìn cái bánh nang trong tay, muốn vứt bỏ, cuối cùng lại lựa chọn thả vào trong túi.

Nàng lại ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp.

Đến nửa đêm, khi tất cả mọi người đã ngủ rồi, Bắc Vũ Đường tỉnh lại từ nhập định, bụng lộc cộc réo lên.

Nàng sờ sờ bụng, lặng yên lấy cái bánh nang đen kia ra.

Đói quá rồi, Bắc Vũ Đường lại cầm cái bánh nang đen, nhẹ cắn một miếng, vẫn là mùi lạ gay mũi kia, khi nhai còn thường nhai phải hạt cái.

Nàng nghĩ mình sẽ khó nuốt, không ngờ nuốt rồi lại phát hiện mình không thấy buồn nôn.

Tuy thân thể này à của nàng, nhưng mà cái dạ dày này vẫn tiếp nhận tất cả những gì lúc trước.

.

Bắc Vũ Đường ăn từng miếng bánh nang khó ăn kia.

Nàng vừa nhắm mắt lại, nghỉ ngơi chưa được vài phút, bên ngoài đã có tiếng bước chân, còn có ánh sáng hồng chiếu vào.

"Dậy, dậy, dậy hết ngay cho lão tử!"

Các nữ nô đang ngủ say đều lục tục tỉnh lại, lên tinh thần.

Thị vệ mở cửa lao cho họ, hung ác thúc giục, "Chạy nhanh lên."

Bắc Vũ Đường theo kịp đội ngũ, đi ra khỏi nhà tù ngập mùi hôi mốc.

Trước đội ngũ của các nàng còn có rất nhiều nữ nô, phía sau càng có nhiều nam nô.

Nàng chỉ liếc qua đã đoán được nơi này phải hơn trăm nô lệ.

Ra khỏi nơi như nhà tù này, trời bên ngoài vẫn đen kịt, họ sờ mò đi theo người dẫn đầu, đến một mỏ quặng bắt đầu làm việc.

Nam nô khai thác, nữ nô lựa chọn khoáng thạch trong số quặng khai thác được.

Công việc như vậy đều lặp lại mỗi ngày.

Làm việc một canh giờ thì trời dần sáng lên.

Bắc Vũ Đường quan sát hoàn cảnh xung quanh, giống với trí nhớ của nguyên chủ, nơi nơi hoang vu, cả đỉnh núi trọc lốc.

Một nữ nô da ngăm đen lặng lẽ đi đến bên người Bắc Vũ Đường, nhỏ giọng nói: "Vũ Đường, Vũ Đường, ta nói cho ngươi một tin tốt."

Bắc Vũ Đường nhận ra người này, đây là người bạn duy nhất của nguyên chủ ở nơi đây, đánh số , tên thật là Hắc Nữu.

"Chuyện gì?"

Hắc Nữu hạ giọng, rất sợ bị người khác nghe được, "Lúc trước ta nghe được mấy người nói chuyện, nghe nói các đại nhân muốn chọn mấy vũ cơ trong số chúng ta để sử dụng."

Nói đến chuyện này, Hắc Nữu lại hưng phấn.

Kiếp trước, mọi chuyện cũng xảy ra như vậy.

Lúc đó nguyên chủ không quá tin lời đồn này, dù sao thì nữ nô bị ném đến mỏ quặng làm việc đều là nữ nô đã bị vứt bỏ.

Năm đó nguyên chủ bị dị ứng, trên mặt nổi nhiều nốt đỏ, khiến nàng ấy bị ném xuống mỏ quặng.

Vốn với diện mạo của nàng ấy, nhất định sẽ được giữ lại ở nhà chính tại đô thành.

Bắc Vũ Đường nói như kiếp trước, "Hẳn là không thể nào đâu."

Hắc Nữu ngẫm lại cũng thấy không có khả năng lắm, không khỏi ủ rũ, nàng ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bắc Vũ Đường, cảm thán, "Aizz, nếu là thật, ngươi có thể rời khỏi nơi này rồi.

Với mỹ mạo của ngươi, nhất định có thể giành được sự sủng ái của chủ nhân, đến lúc đó mỗi ngày có thể ăn sơn hào hải vị, có thể ngủ thoải mái trên giường, mặc lăng la tơ lụa."

Hắc Nữu càng nghĩ càng mong ước.

Bắc Vũ Đường vươn tay chọc nhẹ trán nàng ấy, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, nên là của ta thì chính là của ta, nếu không phải của ta thì có nghĩ cũng vô dụng.

Mau làm việc đi, lát bị người giám sát nhìn thấy thì thảm rồi."

Hắc Nữu nhấc đầu nhìn người giám sát, thấy người đó cũng đang đi về phía các nàng, sợ quá vùi đầu vào làm việc ngay.

Ở mỏ quặng, khi người giám sát thấy có người lười biếng, hắn sẽ quất roi xuống.

Từ xa nhìn lại, thường nhìn thấy người giám sát quất nam nô.

Một nam nô trên sườn bị người giám sát quất một roi, vừa lúc quất lên tay nam nô, đồ vật trong tay người đó rơi xuống.

Tên giám sát đánh ác hơn, trực tiếp gạt người kia ngã xuống, tay đấm chân đá.

Nam nô kia miệng phun máu tươi, sắp không chịu được, tên giám sát kia vẫn không có ý dừng lại, trực tiếp kéo nam nô hơi thở thoi thóp cột vào cột gỗ, định phơi chết nam nô.

Chuyện như vậy xảy ra rất nhiều trong mỏ quặng, gần như cứ một thời gian là lại có người bị trói ở trên cái cọc gỗ, chỉ cần là người bị trói trên đó, nếu không phải chảy máu đến chết thì chính là chết đói chết khát.

Giữa trưa, cuối cùng cũng đến giờ ăn cơm, toàn bộ nô lệ chạy vội về phía lều tranh, cả đám cầm chén, nhón chân chờ mong nhìn phía trước.

Hắc Nữu đứng sau Bắc Vũ Đường, thường thường nhìn lướt qua bả vai nàng, đôi mắt mang theo ánh sáng lục nhìn thùng đồ ăn cách đó không xa.

Mười lăm phút sau, đến lượt Bắc Vũ Đường.

Nàng đặt chén lên, tên trông coi múc một muỗng cháo vào chén, lại lấy một cái bánh nang từ tên trông coi khác.

Nhận đồ ăn xong, toàn bộ nô lệ đều tự tìm bãi đất trống ăn cơm.

Hắc Nữu kéo Bắc Vũ Đường, trốn đến một góc.

Hắc Nữu gấp gáp uống một ngụm cháo, biểu cảm hưởng thụ như đang ăn sơn hào hải vị vậy.

Bắc Vũ Đường nhìn cháo, gần như chẳng thấy được mấy hạt gạo, toàn bộ đều là nước.

Hắc Nữu thấy nàng sững sờ, thúc giục, "Vũ Đường, ngươi mau ăn đi, lát nữa đám ăn xong, đồ ăn của ngươi khó giữ."

Ở mỏ quặng thường xuất hiện tình huống nô lệ mạnh cướp đoạt đồ ăn của nô lệ yếu, chuyện này rất hay gặp, mấy người giám sát cũng mặc kệ, chỉ cần không xảy ra mạng người thì sẽ không quản.

Kiếp trước nguyên chủ bị đám người đánh số và cướp đoạt đồ ăn, khi đó nguyên chủ vừa tới mỏ quặng, chỉ có thể bị bắt nạt, lâu dần cũng hiểu cách bảo vệ mình, cách giữ đồ ăn của mình.

Bắc Vũ Đường uống một ngụm nước cơm, lại ăn một miếng bánh nang đen.

Ăn chung với nhau ăn thoải mái hơn ăn mình bánh nang đen nhiều..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio