Tác giả: Vân Phi Mặc
Lăng Tiêu Điện sáng trưng ánh đèn, bốn phía đều có hộ vệ canh gác, đồng thời Ám Long vệ ẩn trong chỗ tối cũng nhiều gấp mấy lần bên ngoài.
Bắc Vũ Đường thử tiếp cận Lăng Tiêu Điện, cuối cùng vẫn bị Ám Long vệ phát hiện.
“Ai!” Một Ám Long vệ quát to, Ám Long vệ xung quanh nghe được lập tức hành động, đồng loạt khoá vị trí Bắc Vũ Đường.
Đáng chết!
Bắc Vũ Đường rủa thầm một tiếng, xoay người rời đi.
May mà trước khi tới, dọc đường nàng đều quan sát địa hình, biết đi đường nào mới có thể ném lại đám người kia.
Khi Bắc Vũ Đường và Ám Long vệ một truy một trốn, Lăng Tiêu Điện trước sau tường hoà, ca vũ thăng bình.
Nam tử ngồi vương toạ, mái tóc đen nhánh dài như thác tuỳ ý rơi trên gối mềm, dáng người thon dài lười biếng dựa một bên, một tay chống cằm, đôi mắt sâu thẳm đen như mực hơi híp, tư thái tuỳ ý kia lại mang theo khí phách sắc bén khiến người ta không thể bỏ qua.
Tất cả những gì xảy ra ngoài Lăng Tiêu Điện, Phượng Xích chẳng quan tâm, nhìn chằm chằm đám mỹ nhân khiêu vũ bên dưới.
Hai khắc sau, thủ lĩnh Ám Long vệ xuất hiện trong Lăng Tiêu Điện, quỳ một gối xuống đất, cong eo, cung kính nói với Phượng Xích, “Vương, vừa phát hiện một kẻ khả nghi.
Thuộc hạ vô năng, không bắt được người này.”
Phượng Xích khẽ nâng mí mắt, đạm mạc nói, “Đi Hình Đường lãnh phạt.”
“Tuân lệnh.” Thủ lĩnh Ám Long vệ lên tiếng, đứng dậy rời đi.
Phượng Xích nhìn đám mỹ nhân vặn vẹo thân mình như rắn nước trong đại sảnh, nhẹ nhàng nói một chữ, “Lăn.”
Trong phút chốc, đại điện ca vũ thanh bình yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhóm vũ cơ và nhạc sư vội vã lui ra ngoài, sợ muộn một bước sẽ chọc phải hoạ sát thân.
Phượng Xích ngồi dậy, xiêm y đen trượt xuống, lộ ra làn da màu đồng cổ, mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh to lớn chờ bùng nổ.
Y đứng lên, chân trần đi ra ngoài đại điện.
Đã lâu không gặp được kẻ có thể thoát khỏi tay Ám Long vệ.
Món đồ chơi đưa đến cửa như vậy, y không ngại chơi cùng một lát.
Õ rời khỏi Lăng Tiêu Điện, đi về phía phế tích đằng sau cung điện.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường vất vả lắm mới thoát được khỏi tay Ám Long vệ, nhưng vòng đi vòng lại, nàng lại bị lạc đường, không biết mình đang ở đâu.
Tư liệu hệ thống cho nàng là tư liệu bằng văn tự, mà ký ức trong đầu thì chỉ có ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ chưa từng tới Hoàng cung, tất nhiên không có chút ký ức nào về Hoàng cung cả.
Dường như Minh nghe được Bắc Vũ Đường cà khịa mình, lập tức online.
[Ký chủ có cần một tấm bản đồ Hoàng cung không?]
“Không cần.” Bắc Vũ Đường biết trên đời không có bữa cơm nào free, dùng điểm tích luỹ mua bản đồ ấy à, nghỉ đi nghen.
[Nếu ký chủ cần, có thể gọi tôi.]
Bắc Vũ Đường nhìn phế cung trước mặt, nhíu mày.
Dựa theo kinh nghiệm của nàng, trong Hoàng cung có nơi như thế này, nhất định là mảnh đất xa xôi nhất trong cung.
Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ trên trời, dựa theo quỹ đạo quay mặt trăng.
Mỹ Nhân Các nằm ở Tây Bắc Hoàng cung, vậy nơi này chính là góc Đông Nam.
Hai hướng này lệch nhau...!Không phải chỉ có chút thôi đâu.
Bắc Vũ Đường xác định được phương hướng, chuẩn bị xuất phát về Mỹ Nhân Các.
Đột nhiên, nàng cứng người lại, bên tai có tiếng bước chân rất nhỏ, âm thanh ấy rất nhẹ, nếu không phải tai nàng quá thính, chỉ sợ không phát hiện ra.
Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ đi thẳng về phía phế cung, trốn vào một căn phòng.
Sau khi Bắc Vũ Đường trốn vào phế cung, chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân rất nhỏ kia đã càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa đại điện, không định tiến thêm một bước.
Bắc Vũ Đường xuyên qua khe hở nhìn thấy một bóng dáng cao cao, ánh trăng rơi trên đầu vai y, mái tóc đen dài lấm tấm ánh sáng nhu hoà.
Nàng đánh giá y từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy y đi chân trần đến thì hơi sửng sốt.
Đột nhiên, hai chiếc lá cây phi về phía nàng, trực tiếp xuyên qua khe hở, hướng thẳng về phía mặt nàng.
Bắc Vũ Đường cả kinh, lộn nhào một cái, tránh hiểm.
Hai chiếc lá hơi mỏng trực tiếp cắm thẳng vào cây cột phía sau nàng.
Một chiêu thức đơn giản như vậy đã khiến Bắc Vũ Đường nhận ra, nàng không phải đối thủ của người này.
Khi rơi xuống đất, nàng chà đất một phen, sau đó quệt lên mặt mình, che đi diện mạo của mình.
Bắc Vũ Đường ở trong đại điện, nói với người bên ngoài, “Vị đại ca này, ta không đắc tội ngươi nhỉ.
Có cần ra tay tàn nhẫn với ta như vậy không? Tốt xấu gì ta cũng là một mỹ nhân như hoa như ngọc, có biết thương hoa tiếc ngọc gì không thế?”
Phượng Xích nhếch mày, giọng nàng nhẹ nhàng, tựa như tiếng nước chảy qua khe núi, rất dễ nghe.
Y từ từ xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía nàng, chỉ là nàng trốn ở chỗ tối, không thấy rõ diện mạo.
Khi y xoay người, Bắc Vũ Đường bị dung nhan của người trước mắt làm kinh sợ.
Dù nàng đã nhìn thấy rất nhiều trai đẹp, nhưng diện mạo người trước mắt vẫn khiến nàng kinh diễm.
Thân phận của người này là gì, Bắc Vũ Đường đã suy đoán đến.
Đôi mắt đen u ám của Phượng Xích nhìn nàng chằm chằm, người trốn ở chỗ tối hẳn chính là món đồ chơi đưa đến cửa kia, chỉ là không ngờ lại là một nữ tử.
Phượng Xích nở nụ cười lạnh đầy máu me.
“Nhìn ngươi không tồi, nhưng ta dám chắc, ngươi nhất định không có tức phụ!” Bắc Vũ Đường thề son sắt nói.
Phượng Xích cong môi, một ngọn lửa màu đen bốc lên trong lòng bàn tay y.
Trực giác mách bảo Bắc Vũ Đường là có nguy hiểm, nàng theo bản năng nghiêng người, khi nàng xoay người, một ngọn lửa đen mang theo đỏ đậm sượt qua vị trí nàng vừa đứng.
Vừa rồi nếu không phải Bắc Vũ Đường tránh trước, đến khi nàng nhận ra y ra tay rồi mới tránh thì chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Phượng Xích thấy nàng tránh được công kích của mình, ánh mắt không gợn sóng hiện lên nét khác thường.
Không tệ, thật sự có tài.
Không đến mức y vừa chơi một hai chiêu đã chết.
Ngọn lửa quỷ dị trong tay Phượng Xích không ngừng đánh về phía Bắc Vũ Đường, ngọn lửa kia như mang tính ăn mòn, ăn mòn cửa sổ và vách tường, đi thẳng một đường tựa như chốn không người.
Từng ngọn lửa ném qua, Bắc Vũ Đường tránh thoát, dư quang nhìn thoáng qua Phượng Xích đang đứng ngoài vui vẻ thoải mái, nội tâm của Bắc Vũ Đường tan vỡ.
Tình hình này rõ ràng là Phượng Xích đang trêu chọc nàng, mà nàng thì lại bất lực.
Tạm thời không nói đến ngọn lửa quỷ dị trong tay y, chỉ cần nói đến hai cái lá cây yếu ớt bị biến thành vũ khí vừa rồi đã đủ để nhận ra nội công y vô cùng lợi hại.
Dù Phượng Xích không có ngọn lửa quỷ dị kia, nàng cũng không phải đối thủ của y.
Đáng chết, nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng bị y đùa chết.
Bắc Vũ Đường chưa bao giờ là một người bị động, nhanh chóng suy nghĩ vô số cách hoá giải nguy cơ trước mắt.
Nhưng dù là cách nào cũng không giải quyết được y.
Y không giống Bắc Thần tuỳ ý nàng bài bố, từ từ xoát độ hảo cảm.
Bắc Vũ Đường khó khăn tránh đi ngọn lửa, “Này này này, một đại lão gia như ngươi sao cứ phải đối nghịch với một nữ tử như ta thế?”
Phượng Xích không để ý đến nàng, rất hứng thú nhìn nàng bị buộc nhảy rồi nhảy, cả người chật vật.
Dường như y nghiện trò chơi này, cứ từ từ ép nàng.
“Công tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, như vậy lòng dạ ắt sẽ rất rộng lớn, sẽ không tính toán chi li với một nữ tử như ta, đúng không?” Bắc Vũ Đường vẻ mặt nịnh nọt nói.
Phượng Xích nghe ra được trong giọng nói nịnh nọt của nàng mang theo tia nghiến răng nghiến lợi.
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là .]
Trong đầu Bắc Vũ Đường đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống, sau khi biết con đường này là chính xác, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
điểm, không có nghĩa gì cả.
Độ hảo cảm dưới , chỉ có thể xem như là người qua đường, mà với vị bạo quân này, chỉ là có chút hứng thú với nàng.
Mà chút hứng thú cỏn coi đó chỉ sợ là hứng thú tra tấn nàng cho vui!
Nhưng mà, có độ hảo cảm, có nghĩa là có thể tăng lên, đó chính là cơ hội.
Mà nếu là cơ hội, Bắc Vũ Đường sẽ không buông tha.
“Ngươi không nói gì, ta sẽ coi đó là cam chịu.” Bắc Vũ Đường thử nói.
Cam chịu?!
Khoé môi Phượng Xích hơi cong.
Lần này hai cầu lửa thoát khỏi tay y, một trái một phải đánh về phía nàng.
“Má!” Bắc Vũ Đường rủa thầm một tiếng, cả người nhào về phía trước, hai cầu lửa xẹt qua lưng nàng.
Thoát khỏi cầu lửa, Bắc Vũ Đường nhảy dựng lên, “Này nhé, ngươi thật chẳng phúc hậu gì cả! Không phải nói sẽ tha cho ta sao, vậy mà lại dám đánh lén, thật là đê tiện vô sỉ!”
Phượng Xích nheo nheo đôi mắt.
Y không còn nhớ rõ, người cuối cùng mắng y là khi nào, dường như đã rất lâu, lâu đến mức y sắp quên rồi.
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là .]
Đáy lòng Bắc Vũ Đường kinh ngạc, sao nàng mắng y mà độ hảo cảm tăng nhiều thế?
Bắc Vũ Đường mang theo suy nghĩ muốn chứng thực, nói tiếp, “Ngươi chẳng qua chỉ dựa vào quả cầu lửa kia thôi, không có quả cầu lửa kia, bổn tiểu thư đã giây sát ngươi rồi.
Ngươi có dám thử một lần không?”
Động tác trong tay Phượng Xích từ từ ngừng lại, ung dung chờ đợi.
“Ra đây.” Giọng nói thuần hậu trầm thấp vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
“Là đại trượng phu thì đừng có đánh lén.” Bắc Vũ Đường vừa ra ngoài vừa cảnh giác nhìn y.
Vừa ra khỏi phế cung, nàng trực tiếp kéo ra một khoảng cách với y.
Đôi mắt nàng nhìn khắp nơi, tìm kiếm cơ hội thoát thân.
Phượng Xích cuối cùng nhìn rõ dung mạo của nàng, mặt đầy bụi bẩn, hoàn toàn không nhìn ra dung mạo thật.
Bắc Vũ Đường lặng lẽ lùi về sau, “Làm sao đấy? Có phải bị dung mạo hoa ghen thua sắc, liễu hờn kém xanh của bổn tiểu thư kinh diễm rồi không?”
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ là .]
Bắc Vũ Đường nghe tốc độ tăng kia, chỉ cảm thấy sao mà khó xoát độ hảo cảm vậy.
Độ hảo cảm trước coi như là người qua đường, để đối phương nhớ có một người như ngươi tồn tại.
Chỉ có hơn điểm mới là hơi thích.
Nhìn cái điểm đi, một xíu độ hảo cảm như thế, con đường tương lai đúng là thật dài.
Thật ra, Bắc Vũ Đường đã suy nghĩ qua đến việc giết y, nhưng mà lý trí và hiện thực đã nói cho nàng, chuyện này là bất khả thi.
Vừa rồi hai người giao phong, từ đầu đến cuối nàng đều là phía bị động.
Thực lực hai người cách quá xa, muốn nghịch tập giết Boss phản diện? Tỷ lệ thắng là %.
Chỉ một xíu xiu như vậy, Bắc Vũ Đường không dám mạo hiểm.
Phượng Xích nghe nàng dõng dạc nói vậy, không những không phản cảm, mà còn rất hứng thú nhìn chằm chằm mặt nàng.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ xinh kia đã bị bôi thành mèo hoa, không nhìn ra nhan sắc gì đáng nói, nhưng đôi mắt lại sáng ngời dị thường.
Đôi mắt nàng rất đẹp, giống như trân châu sáng lấp lánh, đẹp đến mức khiến y không nhịn được mà muốn đào nó ra thưởng thức.
Phượng Xích hơi cong môi, lộ ra nụ cười lạnh, “Xấu.”
Y nói xong, lập tức động thân, nháy mắt biến mất khỏi chỗ, sau đó, y đã xuất hiện trước mặt Bắc Vũ Đường.
Tốc độ của y quá nhanh, nhanh đến mức khi Bắc Vũ Đường muốn lùi về sau thì đã chậm.
Một đôi tay mạnh mẽ bóp lấy cái cổ yếu ớt của nàng, chỉ cần dùng một chút sức lực, cổ nàng sẽ dễ dàng bị y vặn gãy.
Bắc Vũ Đường cảm thấy hít thở khó khăn, đau đớn ở cổ truyền thẳng lên đại não, khiến mày nàng nhăn lại.
Phượng Xích cười lạnh, “Theo ngươi ta nên vặn gãy cổ ngươi trước, hay là móc mắt ngươi trước?”
Bắc Vũ Đường cố hết sức, nói đứt quãng, “Ta chọn cách thứ ba, buông tay ra.”
“Chưa từng có ai dám nói ta buông tay, ngươi hẳn rất vinh hạnh là người thứ nhất.”
Đôi tay bóp cổ nàng dần siết lại, khiến hô hấp của nàng càng thêm khó khăn.
Phượng Xích muốn nhìn ra sự sợ hãi trong mắt nàng, đáng tiếc, đôi mắt thanh triệt như nước vẫn như trước, không hề lộ ra một chút khiếp đảm.
Bắc Vũ Đường gian nan nói, “Ngươi có dám đánh...!Đánh cược với ta không.
Ta dám cam đoan, ngươi sẽ buông tay nhanh thôi.”
“Vậy sao?” Phượng Xích chẳng chút để bụng, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Dám cược không?”
Phượng Xích châm biếm một tiếng, “Ngươi chẳng qua chỉ là một con cá nằm trên thớt, còn cần cược sao?”
Khi nói, lực tay y lại mạnh thêm vài phần.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường dần đỏ lên, ngay cả đôi mắt cũng như dần bị máu tươi tràn đến, hơi phiếm hồng.
Thấy nàng sắp tắt thở, tay Phượng Xích tê rần, dường như có gì đó khiến thân thể y cứng lại.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được đôi tay đè ép mình đã ngừng đè ép, biết thuốc bột mình rải lên người y đã có tác dụng.
Nàng đẩy Phượng Xích ra, Phượng Xích đã không thể nhúc nhích, đột nhiên bị đẩy ra, trực tiếp ngã xuống.
Bắc Vũ Đường cuối cùng có thể thở, hít từng ngụm lớn, một hồi lâu mới bình thường lại.
Hiệu quả của thuốc tê còn cần phải cải tiến thêm, thời gian phát tác quá dài, nếu không phải nàng kéo dài thời gian, vậy chỉ sợ nàng sẽ trở thành vong hồn dưới tay tên bạo quân này rồi.
Bắc Vũ Đường đi đến bên người Phượng Xích, Phượng Xích không thể nói, thân thể cũng không cử động được, chỉ có đôi mắt vẫn có thể chuyển động.
Nàng ngồi xổm xuống, ung dung nhìn y, “Ta đã bảo ngươi sẽ buông tay, ngươi buông tay rồi.”
Bắc Vũ Đường vươn tay, nắm lấy mặt hắn, “Tiểu tử, ngươi còn muốn giết, có tin bổn cô nương giết ngươi giờ luôn không? Theo ngươi ta nên vặn gãy cổ ngươi trước, hay là móc mắt ngươi trước?”
Phượng Xích bình tĩnh, dường như người bị uy hiếp không phải y.
“Không nói câu nào à? Vậy ta chọn cho ngươi nhé.” Ngón tay thon dài của Bắc Vũ Đường vuốt qua mặt y.
Khi ngón tay nàng chạm đến mặt mình, Phượng Xích đột nhiên cảm thấy như bị người nào đó nhéo nhéo trái tim.
Đau, lại không phải thật sự đâu, cảm giác này thật xa lạ.
Phượng Xích híp mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, dường như chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu nội tâm nàng.
Bắc Vũ Đường chú ý tới ánh mắt y, trong lòng khẽ run.
Phượng Xích quá mạnh, gần như chỉ một ánh mắt, cũng có thể khiến nàng cảm thấy áp bách mãnh liệt.
Bắc Vũ Đường ổn định suy nghĩ, híp mắt nhìn y, “Nhìn cái gì mà nhìn, ta biết ta đẹp như thiên tiên rồi.
Ngươi có nhìn nữa thì bổn cô nương cũng không thích ngươi đâu.”
không không chỉ nói, mà còn nhéo mặt y, “Mặt nhỏ đẹp đấy, sờ cũng mịn.
Chậc chậc.”
Đôi mắt Phượng Xích nguy hiểm híp lại, lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
Nếu không phải giờ y không thể động đậy, chỉ sợ đầu Bắc Vũ Đường đã tạm biệt với cổ.
Bắc Vũ Đường đặt tay lên cổ y, từ từ lướt qua cổ y.
Phượng Xích chỉ cảm thấy nơi đôi tay kia đi qua đều tê dại, cơ thể như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.
Cảm giác kia như đau như ngứa, khó chịu nhưng lại khiến người ta muốn nhiều hơn.
Tay nàng bóp chặt cổ y, “Giờ ta có thể giết ngươi, ngươi có sợ không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Phượng Xích đối mặt với đôi mắt loé sáng như bầu trời sao của nàng.
Đôi mắt nàng rất đẹp, đẹp như một viên châu báu được khảm trong đêm tối, khiến người ta muốn bảo tồn cất giữ đôi mắt kia.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phượng Xích nhìn nàng chằm chằm, không cần lời nói, đã hiểu ý y.
Bắc Vũ Đường nhìn đã hiểu.
Y chẳng chút sợ hãi sẽ chết, một bộ mặc nàng xử trí.
Bắc Vũ Đường một tay đặt lên má y, “Gương mặt xinh đẹp như vậy, giết thì tiếc lắm.
Con người ta thích nhất là mỹ nhân, trùng hợp ngươi lại là mỹ nhân.
Bổn cô nương chính là người cực kỳ thương hoa tiếc ngọc đấy.”
Bắc Vũ Đường tính thời gian, công hiệu của thuốc mê với người nội công thâm hậu như y, chẳng được bao lâu.
“Được rồi, bổn cô nương tạm thời buông tha cho ngươi.”
Đôi tay Bắc Vũ Đường rời khỏi cổ và mặt y, rời đi không quay đầu lại.
Gần như không lâu sau khi nàng vừa đi, người vẫn luôn nằm thẳng không nhúc nhích trên đất ngồi dậy.
“Long Nhất.” Phượng Xích thấp giọng gọi một tiếng.
Thủ lĩnh ám vệ lặng yên quỳ gối trước mặt Phượng Xích, “Chủ thượng.”
“Theo sát nàng.” Phượng Xích lãnh đạm phân phó.
“Rõ.” Long Nhất nháy mắt biến mất.
Tay Phượng Xích không tự giác vuốt lên nơi Bắc Vũ Đường từng vuốt qua, cảm giác tê dại đã biến mất, nhưng y lại tựa như vẫn cảm giác được độ ấm trên tay nàng dừng nơi đây.
Thật là một món đồ chơi thú vị.
Đáy mắt Phượng Xích ngậm nét hứng thú, đã bao lâu không cảm nhận được cảm giác này? Dường như là một năm, lại như là hai năm.
Bên kia, sau khi Bắc Vũ Đường rời đi, giọng Minh vang lên trong đầu nàng.
[Vừa rồi sao không giết y?]
Bắc Vũ Đường cong môi, “Chỉ cần ta dám động thủ, thì giờ đầu mình đã sớm hai nơi.”
Nàng cảm nhận được trong bóng tối còn có người, dù nhìn như không nhúc nhích, mặc nàng xâu xé Phượng Xích, nhưng chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nếu Phượng Xích có thể giết dễ dàng như vậy, thế giới này sẽ không bước lên đường diệt vong.
Minh gật đầu vừa lòng, [Không tệ, không bị dục vọng chiến thắng làm lu mờ lý trí.]
Bắc Vũ Đường chẳng biết có ổn không.
Vừa đi được nửa đường, Bắc Vũ Đường hơi cứng người, đầu cũng không quay lại, nàng cảm nhận được có người truy tung phía sau mình.
Chết thật, may mà phát hiện kịp thời, nếu không thì bại lộ thân phận mất rồi..