Tác giả: Vân Phi Mặc
Trần Phi Phong trực tiếp xem nhẹ viên nguyên thạch đang cắt, quay đầu định xem viên cuối cùng thế nào, lại phát hiện Bắc Vũ Đường đã chắn trước viên nguyên thạch kia, khiến hắn không thể nhìn trộm.
Trần Phi Phong nhìn thoáng qua rồi quay đầu, không để ý lắm.
Bởi vì trong mắt hắn, trận cá cược này, hắn thắng chắc rồi.
Trần Phi Phong nhẹ nhàng nhìn bên kia giải thạch, dường như quần chúng đứng ngoài xem, hoàn toàn không lo mình sẽ thua.
Tầng đá ngoài cùng nhanh chóng bị lột ra, lộ ra ngọc thạch bên trong.
Dao đầu tiên hạ xuống, phế liệu, điều này khiến người xung quanh thất vọng.
Sư phụ già cắt ngọc lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chắc chắn hạ dao tiếp theo.
Dao thứ hai, vẫn là phế liệu.
Mọi người cảm thấy viên đá này hơi đen, may mà viên này khá to, dù cuối cùng cắt được một viên ngọc tốt, coi như không lỗ vốn.
Dao thứ ba, dao thứ tư......!
Càng hạ dao, mọi người càng nhất trí cho rằng đây là một viên phế liệu.
“Là phế liệu.”
“Cắt viên này mệt ghê.”
“Vô dụng, cắt đến trung tâm rồi.”
Tiếng nghị luận xung quanh rì rầm, đã phán kết cục cho viên đá này.
Lâm Uyển Nhi thấy vậy, nụ cười xán lạn sáng sủa miễn bàn, cô ta cười khanh khách nhìn về phía Bắc Vũ Đường, “Vũ Đường, xem ra lần này ông trời không giúp chị rồi.
Chị bấm tay tính toán không linh rồi.”
Khi mọi người nhất trí nghĩ vậy, trừ Bắc Vũ Đường còn có một người hiểu rõ tình huống của viên ngọc này, chính là Trần Phi Phong.
Trần Phi Phong là đối thủ, tất nhiên sẽ không nhắc nhở sư phụ già, nên cắt thế nào mới đào được viên đá quý trong đống phế liệu ra.
Sư phụ già cuối cùng dừng tay, nói với Bắc Vũ Đường, “Viên này là phế liệu, không có giá trị gì.”
Lâm Uyển Nhi nghe vậy, cười đến đắc ý, quả là không thể che được đắc ý nồng đậm trong mắt.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, nói với sư phụ ngọc thạch, “Cắt từ đây ra xem.”
Trần Phi Phong vốn không để ý, nghe Bắc Vũ Đường nói, nhìn hướng tay cô chỉ, đáy mắt xẹt qua nét kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ cô tìm được đúng hướng.
Cô ta đã nhìn ra? Hay là vừa khéo?
Trần Phi Phong nghĩ ra hai khả năng, cuối cùng tin là nửa sau, đánh bậy đánh bạ đụng trúng thôi.
Lâm Uyển Nhi nói, “Vũ Đường, chị còn chưa từ bỏ ý định sao.
Nó đã là phế liệu rồi, dù chị cắt nó thành mảnh nhỏ cũng vô dụng.”
Bắc Vũ Đường bất ngờ ngẩng đầu, trong mắt mang theo lãnh lệ, giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo, “Đồ của tôi, tôi muốn cắt thế nào thì cắt thế ấy, cô quản được à?”
Lâm Uyển Nhi nghẹn họng, càng bị khí thế cô vừa bộc phát doạ sợ.
Nửa ngày sau, Lâm Uyển Nhi mới bừng tỉnh, cảm thấy mặt nóng rát đau đớn.
Bắc Vũ Đường, mày đúng là đáng chết!
Lâm Uyển Nhi rất tức giận, lại cực lực đè nén xuống đáy lòng.
Giờ cho mày hung hăng, đến lúc mày thua, xem tao nhục nhã mày thế nào.
Lâm Uyển Nhi nhìn qua Bắc Vũ Đường, cô ta đã muốn đòi lấy thứ gì đó của Bắc Vũ Đường.
Lâm Uyển Nhi nhìn chằm chằm ngực Bắc Vũ Đường, đáy mắt là sự ác độc.
Lát nữa lấy đi thứ đó của cô ta, xem cô ta còn dừng chân trong vòng này kiểu gì nữa.
Bắc Vũ Đường tất nhiên chú ý đến ánh mắt tràn đầy ác ý của Lâm Uyển Nhi, nhưng chẳng để ý.
Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm viên nguyên thạch, đồng thời đề phòng Trần Phi Phong nhìn trộm trước viên nguyên thạch khác của mình.
“Ôi, bên trong có một phần ngọc tốt.” Có người lên tiếng.
“Coi như không lỗ.”
Mọi người không thể không cảm thán Bắc Vũ Đường may mắn, phải biết viên này là do cô nhặt bừa, không ngờ lại cắt được phần thịt ngọc phẩm chất không tệ.
Theo độ lớn của khối ngọc kia, chế tác thành sản phẩm thì cũng sẽ tăng giá.
Kết quả này coi như vẫn không tồi, nhưng muốn so với khối ngọc lục bảo kia, quả là gặp thầy, hoàn toàn không thể so sánh.
“Vũ Đường, vận khí của chị thật tốt.” Lâm Uyển Nhi tiến lên chúc mừng.
Cô ta nào có chúc mừng gì, hoàn toàn là muốn chọc giận Bắc Vũ Đường mà thôi.
Cô ta muốn thấy Bắc Vũ Đường thẹn quá thành giận, tức đến dậm chân.
Đáng tiếc, cô ta phải thất vọng rồi.
Bắc Vũ Đường chẳng thèm nhìn cô ta một cái, làm lơ hoàn toàn sự tồn tại của cô ta.
Cô cầm phần ngọc vứt đi trên đất, “Phiền thầy cắt từ giữa viên này ra.”
Mấy người nghi hoặc, vị sư phụ kia cũng không nhiều lời, lựa chính giữa, một đao cắt xuống.
“Đây là......”
Đột nhiên, có người bật lên tiếng kinh nghi.
Ngay sau đó, một người phụ nữ kinh ngạc cảm thán, “Thật là một viên ngọc xinh đẹp.”
Lão Chu thấy viên ngọc kia, ánh sáng trong mắt phụt ra, trực tiếp buột miệng, “Huyết ngọc!”
Người xung quanh nghe vậy, phản ứng đầu tiên là không thể nào!
“Không thể nào!”
Mọi người sán lại, ngay cả Trần Phi Phong cũng có chút kinh ngạc, vì hắn căn bản không nhìn đến.
Hắn chỉ nhìn qua phần trung tâm, lại xem nhẹ phần giáp ranh bên ngoài, không ngờ lại là một khối huyết ngọc.
Huyết ngọc, chính là một loại ngọc cực kỳ hiếm thấy.
Theo truyền thuyết, khi chôn cất người chết, ngọc khí chế tạo ra sẽ bị nhét vào miệng người chết, nếu người đó vừa chết, viên ngọc được nhét vào miệng trước khi người đó trút hơi thở cuối cùng, sẽ theo dòng khí tiến vào cổ họng, lọt vào mạch máu dày đặc, sau trăm ngàn năm, máu chết thấm vào, tia máu dẫn thẳng vào tâm ngọc, sẽ tạo ra được một viên huyết ngọc tuyệt đẹp.
Loại đồ vật này thường tìm thấy ở những bộ xương khô, là loại ngọc quý giá nhất tìm được trong các cơ thể nhét ngọc.
Đương nhiên đây là một truyền thuyết từ thời cổ xưa, huyết ngọc thực sự hình thành là vì nguyên tố sắt trong đất thấm vào ngọc, trải qua vạn năm lắng đọng tích luỹ mà thành.
Trong giới ngọc thạch, huyết ngọc là loại ngọc cực kỳ hiếm thấy.
Lâm Uyển Nhi gần như không thể tin cô lại cắt ra được huyết ngọc.
Lão Chu kiểm tra qua, lên tiếng, “Không sai, đây là một khối huyết ngọc cao cấp, chỉ tiếc quá nhỏ.”
Viên huyết ngọc trước mắt không quá lớn, không thể làm vòng tay, chỉ có thể chế thành mặt trang sức.
Huyết ngọc tuy hiếm thấy, giá cả xa xỉ, nhưng so ra vẫn kém ngọc lục bảo Trần Phi Phong cắt được một ít, trừ khi viên huyết ngọc kia lớn cỡ nắm tay.
Trần Phi Phong nhìn viên huyết ngọc nho nhỏ, trong lòng có hơi kinh ngạc.
Có người thấp giọng nói, “Aizz, đáng tiếc quá, nếu không phải cá cược, Bắc Vũ Đường lần này chắc chắn kiếm lời rồi.
Tuy huyết ngọc hiếm thấy, nhưng lại quá nhỏ, vẫn kém viên ngọc lục bảo kia.
Huyết ngọc tốt đẹp như vậy cũng sẽ thành của người ta.”
Lâm Uyển Nhi tưởng tượng đến Bắc Vũ Đường dù có cắt được huyết ngọc thì cũng là vô ích thì sảng khoái cả người.
Trần Phi Phong lại một lần nữa muốn nhìn trộm viên đá cuối cùng trong tay Bắc Vũ Đường, vẫn bị Bắc Vũ Đường che mất.
Ba lần liên tiếp bị chắn, Trần Phi Phong không thèm nhìn trộm nữa, trong tiềm thức của hắn, dù vận khí của cô có tốt cũng không cắt ra được Đế vương lục.
Người xung quanh đều cảm thấy đáng tiếc, Bắc Vũ Đường hôm nay đúng là đen.
Lâm Uyển Nhi vui sướng nhìn Bắc Vũ Đường, thấy cô không giận thì hơi kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường nói, “Cắt viên thứ ba đi.”
Trần Phi Phong cảm thấy cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Cắt đi.” Trần Phi Phong cũng nói.
Công nhân nhanh chóng đưa viên cuối cùng của Trần Phi Phong ra, viên này cũng cắt ra được thịt ngọc, chỉ là phẩm chất tầm trung, so ra thì vẫn là tăng giá.
Đối với kết quả như vậy, mọi người đều cảm thán bản lĩnh của Trần Phi Phong thật lợi hại.
Trong thời gian ngắn như vậy, ngọc chọn ra đều là ngọc tốt.
“Cậu Trần đúng là lợi hại.”
“Trần tổng, bản lĩnh phân biệt của cậu đúng là khiến người khác phải bội phục.”
“Có Trần tổng, công ty Phong Vũ sau này không thiếu ngọc thạch cao cấp.”
Người xung quanh đều chúc mừng, hoàn toàn coi Trần Phi Phong là người thắng.
Trần Phi Phong khiêm tốn ra vẻ, “Mọi người, vẫn nên xem viên Bắc tiểu thư chọn.”
Mọi người nghe hắn nói thế, một lần nữa nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Lúc này, công nhân đã nghe lời Bắc Vũ Đường, dọn viên nguyên thạch cuối cùng lên.
Viên này rất nhỏ, chỉ cỡ một quả bóng rổ, dù cắt ra được thịt ngọc, thì Bắc Vũ Đường vẫn thua, trừ khi cắt được phỉ thuý cực phẩm.
Trần Phi Phong không dùng thiên nhãn nhìn viên này, an tĩnh chờ đợi như những người khác.
Sư phụ già nhanh chóng cắt bỏ vỏ, thịt ngọc lộ ra có chất ngọc rất kém, thế nước cũng yếu.
Mọi người thấy vậy, cũng không thấy ngạc nhiên.
Sư phụ già cắt dao thứ hai, dao nhỏ rơi xuống, nhanh chóng lộ ra tầng ngọc sâu hơn, phẩm chất giống hệt tầng ngoài.
Lâm Uyển Nhi thấy vậy, trên mặt không giấu được vui mừng.
Cô ta không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường, thấy sắc mặt cô như thường, hoàn toàn không chút lo lắng.
Điều này khiến Lâm Uyển Nhi nhăn mày lại.
Bắc Vũ Đường có định lực như vậy từ khi nào? Chẳng giống bình thường tí nào.
Đột nhiên, đồng tử của sư phụ già co rụt, động tác trong tay trở nên cực kỳ cẩn thận.
“Đây là...” Người vây xem đã có người kinh hô thành tiếng.
Khi dao thứ ba hoàn toàn cắt xong, mọi người nhìn thấy một màu xanh biếc, xanh mượt như nước, dường như có thể nhỏ thành giọt ra ngoài.
“Trời ạ! Đây là Đế vương lục!”
Ngọc thạch cấp bậc Đế vương lục, chất ngọc, thế nước đều phải đạt cực hạn, mới có thể được gọi là Đế vương lục!
Ngọc Đế vương lục chân chính thật sự quá ít ỏi!
Đế vương lục sở hữu một nhan sắc độc đáo, dưới ánh mặt trời hiện ra màu xanh hồ nước lặng, nhìn qua như màu xanh biếc, dưới ánh sáng mạnh chiếu vào lại hiện ra màu sắc xanh lục bảo, dưới đèn flash kỹ thuật số lại hiện ra màu phát quang, thay đổi liên tục.
Mọi người nhìn viên ngọc kia bằng ánh mắt không thể tin.
Lão Chu càng bước nhanh hơn, cẩn thận vuốt ve, dường như đang được vuốt ve báu vật quý hiếm.
Trần Phi Phong đứng trong đám người trợn tròn mắt, dường như không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.
Hắn nghĩ mình thắng chắc rồi, nào ngờ cô lại cắt được Đế vương lục, nó là sự tồn tại chỉ có thể may mắn gặp được mà không thể cưỡng cầu đấy!
Nhìn quanh toàn bộ giới ngọc thạch, dù có ra giá cao đến mấy cũng rất ít có người bán Đế vương lục, rất nhiều người có nó đều cất trữ trong két.
Toàn bộ người trong xưởng ngọc thạch đều tiến lên, một đám nhìn Đế vương lục hiếm thấy này.
Có thương nhân phản ứng nhanh, lập tức vọt đến trước mặt Bắc Vũ Đường, nịnh nọt nói, “Bắc tiểu thư, viên Đế vương lục của cháu, chú có thể trả triệu.”
Lập tức có người tăng giá, “Lãi Vương, triệu của ông quá ít rồi.
Bắc tiểu thư, chú trả triệu.”
“Chú trả triệu.”
…...!
Rất nhiều người đều chạy đến với ý muốn mua, cả đám tranh nhau đến đỏ cả mắt.
Ngay cả ông chủ Chu của xưởng ngọc thạch cũng không nhịn được chạy qua đấu giá, dù sao Đế vương lục thật sự quá hiếm!
Bắc Vũ Đường không có từ chối, chỉ là mỉm cười nhắc nhở, “Tôi và Trần tiên sinh còn chưa kết thúc cuộc đánh cược mà.”
Những người này nào còn quan tâm cược hay không cược gì nữa, họ hận không thể lấy được viên Đế vương lục kia về tay, nhưng Bắc Vũ Đường đã nói thế, họ cũng không cạnh tranh nữa.
Lão Chu có uy vọng nhất ở đây ra mặt lên tiếng, “Số ngọc hai vị chọn, tính tổng giá trị cuối cùng, cô bé này được nhiều hơn.”
Không ai dị nghị gì với kết quả này.
Sắc mặt của Lâm Uyển Nhi và Trần Phi Phong đều có phần khó coi, đặc biệt là Lâm Uyển Nhi đến giờ vẫn còn chưa hồi thần.
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Trần Phi Phong, “Theo cá cược, tôi muốn lấy một thứ trên người anh.”
Trần Phi Phong miễn cưỡng cười nhàn nhạt, “Cô muốn cái gì?”
Bắc Vũ Đường đi đến trước mặt hắn, đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới, dường như quan sát xem trên người hắn có gì đáng giá, cuối cùng nhìn về phía tay Trần Phi Phong.
Cái nhẫn cổ trên tay trái của hắn đã sớm biến mất.
Bắc Vũ Đường đã sớm chú ý tới, khi cắt ra được Đế vương lục, Trần Phi Phong đã cất giấu cái nhẫn kia vào túi.
Trần Phi Phong thấy cô nhìn tay mình, “Cô muốn cái đồng hồ này sao?”
Hắn làm bộ muốn lấy đồng hồ xuống.
Bắc Vũ Đường lắc đầu, chỉ về phía túi hắn, “Tôi muốn đồ vật trong túi của anh.”
Trần Phi Phong cứng người, đáy mắt hiện lên nét kinh nghi, vẻ mặt trấn định, “Trong túi không có gì?”
“Phải không?” Bắc Vũ Đường bán tín bán nghi nhìn hắn, sau đó, không quan tâm Trần Phi Phong, hướng tay về phía túi hắn, “Tôi sờ thấy này.”
Trần Phi Phong bị hành động của cô doạ sợ, “Cô......”
Bắc Vũ Đường vẫn chưa lấy nó ra, mà nói cho mọi người, trong túi có thứ gì đó.
Tuy cô đột nhiên tập kích, có chút đường đột, nhưng người ở đây vẫn không nói gì.
Giờ bọn họ còn đang bận nghĩ xem nên mua viên Đế vương lục trong tay cô kiểu gì đây này!
Thương nhân muốn mua ngọc trong tay Bắc Vũ Đường lên tiếng, “Trần tổng, rốt cuộc trong túi cất giấu bảo bối gì vậy?”
“Trần tổng che kỹ như vậy, hẳn là bảo bối khó lường rồi.”
Mọi người đều nhìn về phía túi Trần Phi Phong, Trần Phi Phong không phải nhà ảo thuật, không thể khiến cái nhẫn trong túi biến mất trước mặt mọi người.
Bắc Vũ Đường ung dung nhìn hắn, “Trần tiên sinh.”
Trần Phi Phong bị mọi người bức bách lấy cái nhẫn kia ra.
Bắc Vũ Đường thấy chiếc nhẫn, đáy mắt có tia sáng vụt qua, chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn nghịch thiên chứa không gian kia.
Trong mắt những người khác nó là một cái nhẫn bình thường, một là không bóng, hai là kiểu dáng cũ kỹ, ba là cổ xưa, thấy thế nào cũng không đáng giá.
“Tôi còn tưởng là bảo bối gì, còn không phải là cái nhẫn cũ sao.” Phương Tưởng không chút khách khí châm chọc.
“Bắc Vũ Đường, tôi nghĩ cô nên chọn lại đi.”
Trần Phi Phong nghe mọi người nói thế, trong lòng thấy rất vui.
Giờ nhìn đám người ăn chơi trác táng kia thuận mắt hơn nhiều.
Hắn chờ vị đại tiểu thư điêu ngoa Bắc Vũ Đường ghét bỏ cái nhẫn giống đám người kia.
Đáng tiếc, chẳng như hắn mong muốn.
Bắc Vũ Đường chính đáng nói, “Sao được chứ.
Nếu tôi nói muốn nó thì chính là nó.
Dù nó là sắt vụn đi nữa cũng lấy.”
Trần Phi Phong mỉm cười, “Chiếc nhẫn này đúng là hơi rẻ, Bắc tiểu thư muốn đổi, tôi tuyệt đối không nhiều lời.”
Bắc Vũ Đường nghiêm mặt lại, “Bắc Vũ Đường tôi là người lật lọng như vậy sao.
Nếu tôi đã nói lấy nó, vậy thì sẽ lấy nó, tuyệt đối không sửa miệng.”
Sắc mặt Trần Phi Phong cứng đờ, câu nói kia của cô đã hoàn toàn chặt đứt đường lui của hắn.
Bắc Vũ Đường vươn tay đến trước mặt Trần Phi Phong.
Trần Phi Phong thầm hận, chiếc nhẫn này là mạng của hắn, sao có thể để nó rơi vào tay người khác.
Hắn căng da đầu nói, “Bắc tiểu thư muốn đổi không.
Chiếc nhẫn này là di vật duy nhất bà tôi để lại.
Để đền bù, tôi có thể đồng ý giúp cô hai việc, chỉ cần là việc tôi làm được và không phạm pháp.”
Bắc Vũ Đường xua tay, “Miễn đi.
Tôi có việc cũng sẽ tìm cha mẹ mình.”
Thái độ của cô rất rõ ràng, không được!
Lâm Uyển Nhi thấy Bắc Vũ Đường không biết tốt xấu như vậy, Phi Phong đã nói là di vật của người thân, vậy mà cô vẫn còn muốn, đây còn không phải cố ý làm hắn khó xử sao, quả là buồn cười.
“Bắc Vũ Đường, lần này cô thắng.
Chỗ ngọc này đều là của cô, cô không thể buông tha chiếc nhẫn này sao? Đây là di vật người thân anh Phi Phong để lại, cô có cầm đi cũng vô dụng.”
Bắc Vũ Đường sửa đúng, “Sai rồi.
Từ sau khi anh ta thua trận cá cược này, chiếc nhẫn kia đã không còn là của anh ta nữa.
Lúc trước anh ta đã đồng ý điều kiện này, có nghĩa là tất cả đồ vật trên người anh ta đều dùng làm tiền đặt cược.
Chiếc nhẫn này bị anh ta dùng làm tiền cược, hẳn cũng không quan trọng với anh ta.
Nếu đã không coi trọng nó, vì sao tôi phải nhường.”
“Cô......” Lâm Uyển Nhi bị cô chặn đến câm nín không nói được gì.
Lúc trước, người xung quanh còn cảm thấy Bắc Vũ Đường có hơi bá đạo, giờ nghe cô nói vậy lại thấy có đạo lý.
Phương Tưởng đã nhìn ra, chiếc nhẫn này rất quan trọng với Trần Phi Phong.
Hắn càng không muốn cho, vậy bọn họ nhất định phải khiến hắn nhổ ra.
Kẻ thù không vui, họ càng vui.
“Trần Phi Phong, anh đường đường là đàn ông cao bảy thước, chẳng lẽ muốn đổi ý à?”
“Còn không phải là một cái nhẫn thôi sao, cho là được rồi.”
“Thua không chịu nổi thì lúc trước đừng cược.
Giờ thua thì lại muốn ăn quỵt, đúng là không biết xấu hổ.”
Đám người Phương Tưởng ăn chơi trác táng chèn ép, chèn đến mức Trần Phi Phong tối tăm mặt mày.
Dù vậy Trần Phi Phong vãn không muốn từ bỏ, chấp nhất khuyên bảo, “Bắc tiểu thư, chiếc nhẫn này rất quan trọng với tôi.
Vừa rồi không ngờ nó cũng ở trên người nên mới đồng ý cược.
Cô có thể đổi thứ khác không, dù cô muốn gì, tôi cũng sẽ bồi thường cô.”
“Không cần.” Bắc Vũ Đường ra vẻ khiêu khích nhìn thoáng qua Lâm Uyển Nhi, vừa nhìn đã biết là cô cố ý.
Trần Phi Phong thấy vậy, sự nghi ngờ với Bắc Vũ Đường vừa rồi bay sạch.
Lúc trước hắn còn cảm thấy Bắc Vũ Đường liếc cái đã muốn lấy chiếc nhẫn nên hắn cảnh giác.
Giờ xem ra là đánh bậy đánh bạ vớ phải rồi.
Người phụ nữ này biết tầm quan trọng của chiếc nhẫn với mình, vì làm khó bọn họ, tất nhiên sẽ không buông tay.
Trần Phi Phong có chút hối hận, sớm biết vậy lúc ấy nên trực tiếp nhường cô.
Giờ xem ra không còn đường cứu vãn nữa rồi.
Giờ sự nghiệp mới xây dựng sự nghiệp, hắn vừa bộc lộ tài năng trong giới ngọc thạch, tuyệt đối không thể để lại vết nhơ.
May mà chiếc nhẫn này đã nhận hắn là chủ, dù có tới tay cô, cô cũng không tra được bí mật của nó..