Tác giả: Vân Phi Mặc
Sau khi Lăng Tiêu rời đi, Cổ Phàm Chi trầm tư. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh hai người quen biết, hiểu nhau, đôi mắt nhu hòa.
Phiên Nhiên không phải người như vậy!
Ánh mắt Cổ Phàm Chi kiên định lại.
Cùng lúc đó, Lăng Tiêu mặc y phục dạ hành, lặng lẽ tiến vào nhà lao giam giữ Đông Mai, âm thầm gây mê mọi người trong nhà lao rồi tới trước cửa phòng giam Đông Mai.
Lăng Tiêu nhìn người co rụt trong góc, đáy mắt ưu thương.
Nàng ta là một nữ nhân tốt, đáng tiếc.
Lăng Tiêu đi lên trước, lấy ra một sợi dây thừng, trói cổ người hôn mê. Nhưng, hắn không ngờ, người vốn nên hôn mê đã tỉnh.
Đông Mai nhìn hắn, liếc qua đã nhận ra.
"Lăng Tiêu."
Nàng ta nhàn nhạt nói, hai từ này khiến Lăng Tiêu ngừng tay.
"Sao ngươi..."
"Ngươi muốn hỏi, vì sao ta không hôn mê, đúng chứ?" Đông Mai nhàn nhạt nhìn hắn.
Lăng Tiêu không đáp lại, chờ nàng ta nói tiếp.
"Vì trước khi ngươi tới, đã có người tới nơi này. Nàng ta cũng gây mê mọi người, chỉ có ta bị nàng ta đánh thức. Nàng ta nói với ta, ta tuyệt đối không sống qua đêm nay."
Lăng Tiêu biến sắc, cảnh giác nhìn bốn phía.
Trước khi tới, hắn không hề phát hiện có chỗ nào đáng nghi, đây mới là nguyên nhân khiến hắn khẩn trương.
Đông Mai nhận ra hắn khẩn trương, "Đừng lo. Nếu ta muốn sống, đêm nay ngươi có dùng mọi cách cũng không giết được ta. Tuy nhiên, ta sẽ không đồng ý với nàng ta. Ta không phải Đường Du."
Lăng Tiêu thở ra một hơi, thần kinh căng chặt vẫn không dám thả lỏng.
"Ta muốn biết một việc. Ngươi cho ta biết, dù ngươi không động thủ, ta cũng sẽ không còn sống, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào." Đông Mai nói.
"Việc gì?"
"Giết ta, là ý của ai?"
Lăng Tiêu hiểu ý nàng ta, hiểu ý của nàng ta, thật ra, hắn rất muốn nói cho nàng ta, là điện hạ, không phải Cố tiểu thư. Nhưng mà...
Thấy ánh mắt thấp thỏm chờ đợi của nàng ta, Lăng Tiêu cuối cùng mềm lòng, đưa ra một lời nói dối thiện ý, "Là Cố tiểu thư."
Đông Mai nở nụ cười, "Cám ơn ngươi."
Không biết vì sao nụ cười của nàng ta lại có vẻ đầy chua xót, là ảo giác của hắn sao?
"Hắn chung quy sẽ không nhìn ta lấy một cái, sẽ không cho ta bất kỳ thứ gì, dù chỉ là một chút thương hại." Đông Mai cười sầu thảm.
Từ giây phút bị sự dịu dàng, bị nụ cười của hắn mê hoặc, nàng ta đã biết, cuộc đời này, nàng ta chú định không chiếm được thứ mình muốn. Nàng ta luôn trộm thích hắn, chú ý hắn.
Không ai biết điều này, ngay cả mấy người Xuân Liễu thân với nàng ta nhất.
Như vậy cũng tốt!
Nếu không chiếm được bất kỳ sự chú ý hay một chút xíu tình yêu nào của hắn, vậy có thể kết thúc trong tay hắn!
Lăng Tiêu nghe nàng ta nói, nhận ra nàng ta biết rõ cả, tâm như gương sáng.
"Ra tay đi."
Đông Mai đứng ở đó.
Nàng ta thản nhiên chịu chết, khiến hắn nhất thời không đành lòng xuống tay.
Đông Mai thấy hắn mãi không động thủ, lên tiếng, "Tròng dây thừng lên xà ngang đi, như vậy sẽ không phiền người xuống tay."
Lăng Tiêu cầm dây thừng vắt qua xà ngang, chuẩn bị xong hết cho nàng ta.
"Nơi này không có ghế, phiền ngươi." Đông Mai nhìn dây thừng treo cao, bình tĩnh nói với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không nói gì, bế nàng ta lên, nhìn nàng ta mắc đầu mình vào dây thừng.
Hắn chậm rãi buông tay. Đông Mai không còn điểm chống đỡ, trọng lực đều dồn về phía cổ, cảm giác khó thở như thủy triều đánh úp lại.
Trong nháy mắt, nàng ta hối hận.
Nhưng khi trong đầu hiện lên nụ cười của người kia, nàng ta cuối cùng vẫn im lặng.
Tứ chi theo bản năng giãy giụa, cả thân thể lắc lư trên không trung.
Lăng Tiêu cứ lẳng lặng nhìn nàng ta như vậy.
Lúc này, có hai người đang đứng trên nóc nhà.
Ám Dạ nhìn Bắc Vũ Đường, "Cứu không?"
Hắn cảm thấy Bắc Vũ Đường hoàn toàn có năng lực khiến Đông Mai trở thành Đường Du thứ hai.
Có lẽ, nàng đang đợi gì đó.
Thời gian dần trôi, hơi thở của Đông Mai càng lúc càng yếu, nếu không cứu, sẽ không còn cách xoay chuyển tình thế.
"Nàng ta chỉ còn ba hơi."
Không cứu thì sẽ muộn.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, "Một nữ nhân chết vì một nam nhân không yêu mình, tình cảm đến vậy, sao lại thành toàn nàng ta chứ."
Giọng nàng mang đầy trào phúng.
Nàng khinh thường nữ nhân như vậy!
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, không nhìn nữ nhân lơ lửng trong nhà lao nữa.
Bắc Vũ Đường rời đi, Ám Dạ cũng rời đi theo.
Lăng Tiêu nhìn người đã ngừng giãy giụa, biết nàng ta đã thật sự chết.
Trước khi đi, hắn nhìn lại người treo giữa không trung một lần.
Hôm sau, tin Đông Mai thắt cổ tự sát truyền ra.
Cố Phiên Nhiên khóc ngất trong phòng, đau lòng không dậy nổi. Mà Cổ Phàm Chi thì ngày đêm canh giữ, chăm sóc bên cạnh nàng ta.
Dù bên ngoài có quá nhiều nghi ngờ có uẩn khúc, nhưng ngỗ tác đã kiểm tra, thật sự là tự sát, nên bên ngoài cũng thoáng yên tĩnh lại.
Bắc Vũ Đường đã giao toàn quyền chủng ngừa bệnh đậu mùa cho những người khác.
Việc nàng phải làm lúc này là đề cao khả năng sống sót của người ở khu cách ly.
Được Bắc Vũ Đường điều dưỡng tỉ mỉ, đã có một người khỏi bệnh đậu mùa.
Có người đầu tiên, những người khác đều thấy được hy vọng, một đám đều tôn Bắc Vũ Đường như thần thánh.
Nửa tháng sau, trừ hai người chết, người trong khu cách ly đều sống sót như một kỳ tích.
Danh thần y của Bắc Vũ Đường cũng truyền khắp Duyện Châu, sau đó dần lan rộng ra khắp Nam Đường Quốc, thậm chí các quốc gia xung quanh đều biết đến sự tồn tại của nàng.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Lúc này, Duyện Châu đã bình an vượt qua ôn dịch thiên hoa. Chu ngự sử cũng vội vàng đăng báo biện pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa lên triều đình, đồng thời cũng đều điểm vài câu về chuyện Tứ hoàng tử làm ở Duyện Châu.
Văn Tuyên Đế khôn khéo, tất nhiên hiểu rõ.
Ở thành Trường An, Văn Tuyên Đế báo tin tốt này cho mọi người tại Kim Loan Điện trong Tử Cấm Thành.
"Đúng là ông trời phù hộ Nam Đường Quốc ta!"
"Phương pháp này mở rộng, chúng ta sẽ không sợ bệnh đậu mùa nữa."
"Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."
Văn võ bá quan cả triều cùng quỳ xuống chúc mừng.
Văn Tuyên Đế mặt đầy tươi cười để triều thần đứng dậy.
Chu thừa tướng đứng ra, "Bệ hạ, Mộc Chi Đào cống hiến vì bá tánh rất nhiều, mọi người đều rõ như ban ngày, hành động này nên được ngợi khen, mới khích lệ càng nhiều người tích cực hưởng ứng, cống hiến lợi ích cho quốc gia."
Các phe phái hoàng tử đều tích cực hưởng ứng, tán thành, chỉ có quan viên phe Tứ hoàng tử im lặng không nói gì.
Văn Tuyên Đế gật nhẹ đầu, "Phương pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa của Mộc Chi Đào giúp bá tánh Nam Đường Quốc ta không còn khổ sở vì bệnh đậu mùa, công lập này nhất định phải thưởng. Đặc phong Hương quân, ban thưởng trăm lượng hoàng kim, ngàn mẫu ruộng tốt, trăm thất lụa gấm."
Các quan viên lại cùng quỳ xuống, hô ba lần "Ngô hoàng thánh minh."
Sau khi bãi triều, chuyện Mộc Chi Đào được phong Hương quân truyền khắp thành Trường An, việc nàng nghiên cứu tạo ra phương pháp chủng ngừa phòng chống bệnh đậu mùa thành công cũng nhanh chóng lan rộng khắp bá tánh.
Trăm ngàn năm nay, chưa từng có ai có thể giải quyết bệnh đậu mùa, vậy mà nàng lại thành công, mọi người sao có thể không kính nể và tôn sùng đây?
Hai ngày sau, một khoái mã đuổi tới Duyện Châu, từ sau khi có biện pháp chủng ngừa bệnh đậu mùa, Duyện Châu đã không còn giới nghiêm, đóng cổng thành nữa. Trước kia không ai dám vào, giờ bá tánh xung quanh lại đổ xô đến đây vì chủng ngừa thiên hoa.
Khoái mã tiến vào Duyện Châu, không thể nhận ra đây là nơi vừa trải qua lũ lụt và ôn dịch nữa, đường phố tấp nập người đi lại, thật náo nhiệt.
Khoái mã một đường chạy đến phủ nha, Phương tri phủ nghe hạ nhân bẩm báo, vội đến nơi thông tri Bắc Vũ Đường tới lĩnh chỉ.
Cổ Phàm Chi tất nhiên cũng nhận được tin tức.
"Có biết là chuyện gì không?"
"Không thông báo rõ, nhưng hẳn là đến vì Mộc Chi Đào." Lăng Tiêu nói.
Cổ Phàm Chi là hoàng tử, tất nhiên cũng phải qua.
Trong đại đường, tất cả mọi người quỳ xuống nghe người tới tuyên thánh chỉ, quỳ đầu là Tứ hoàng tử và Chu ngự sử, quỳ sau là cả nhà Bắc Vũ Đường cùng Phương tri phủ và các quan viên lớn nhỏ.
"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Thứ dân Mộc Chi Đào cứu tế có công..."
Sau khi đọc một đoạn dài về công lao của Mộc Chi Đào xong rồi mới đến phần phong thưởng.
"Đặc ban phong hào Hương quân, thưởng trăm lượng hoàng kim, ngàn mẫu ruộng tốt, trăm thất gấm vóc. Khâm thử."
Sau khi tuyên thánh chỉ xong, Bắc Vũ Đường tiến lên nhận thánh chỉ.
"Tạ chủ long ân."
Vừa tiếp nhận thánh chỉ, Bắc Vũ Đường vừa nhét cho người tới một thỏi bạc lớn.
Chu ngự sử, Phương tri phủ và các quan viên đều tiến lên chúc mừng.
"Chúc mừng, chúc mừng."
"Ngươi chính là nữ tử đầu tiên trong triều đại nhảy từ thứ dân lên Hương quân đấy, thật đáng mừng."
Bắc Vũ Đường cười cảm tạ đáp lễ họ.
Tiểu Mặc Nhi đi bên cạnh, rất vui vẻ.
Ở đây chỉ có một người mặt mày âm trầm. Cổ Phàm Chi nhìn Mộc Chi Đào được mọi người vây quanh, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Hắn phất tay áo rời đi, nhưng vừa ra ngoài thì đã bị người tới tuyên đọc thánh chỉ ngăn lại.
"Tứ điện hạ, xin chờ một lát."
Cổ Phàm Chi dừng bước, nghi hoặc nhìn qua.
Người tới cười nói, "Nô tài còn có khẩu dụ Hoàng thượng truyền cho ngài."
Cổ Phàm Chi cho tùy tùng lui xuống, chỉ còn lại hai người.
"Chuyện gì?"
"Người tới cười tủm tỉm, "Hoàng thượng bảo điện hạ chuyên tâm làm việc, chớ bị chuyện khác làm phân tâm."
Lời này ở nhà bình thường chỉ là lời đề điểm của phụ thân với nhi tử mà thôi, nhưng ở Hoàng gia thì lại có ý nghĩa khác.
Phụ hoàng đã biết toàn bộ chuyện ở Duyện Châu, nếu hắn còn táy máy sau lưng, nhất định sẽ không che chở hắn nữa, ngay cả Phiên Nhiên bên cạnh hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Đây là lời cảnh cáo phụ hoàng cho hắn, cũng là một loại nhắc nhở.
"Bổn hoàng tử hiểu rồi. Ngươi về chuyển lời cho phụ hoàng, ta sẽ không làm phụ hoàng thất vọng, xử lý tốt mọi việc."
Sau khi người tới rời đi, sắc mặt Cổ Phàm Chi cực kỳ khó coi.
Rõ ràng hắn chẳng làm gì cả, nhưng không ai tin.
Cố Phiên Nhiên ốm đau trên giường nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài, hỏi nha hoàn hầu hạ.
"Bên ngoài đã có chuyện gì, sao lại náo nhiệt như vậy?"
Nha hoàn kia vốn là người của phủ nha, lúc bị phái đến bên này cũng không vui, nhưng qua mấy ngày ở chung, lại gần bị Cố Phiên Nhiên thu mua.
Nha hoàn muốn nói lại thôi.
Cố Phiên Nhiên nhìn biểu cảm của nha hoàn, đoán đại khái việc này có liên quan đến nữ nhân kia.
"Nói đi."
Ả muốn biết nàng lại làm gì, lại dùng cách gì thu mua lòng người.
"Vừa rồi có thánh chỉ tới, đặc phong Mộc phu nhân thành Hương quân."
Một nữ tử bình phàm, không phải con cháu của vương công quý tộc lại có thể thành Hương quân. Trong lịch sử,chỉ có con cháu Hoàng thất mới có thể được phong làm Hương quân, Huyện chúa, Ông chúa,...
(Hương quân - 鄉君: thường được ban cho con gái của Phụng ân Trấn quốc công và Phụng ân Phụ quốc công.
Huyện chúa - 縣主: là một tước hiệu bắt nguồn từ nhà Đông Hán, dành cho các nữ quyến họ hàng trong hoàng thất, xuất hiện trong vương tộc Triều Tiên và hoàng gia Trung Quốc lẫn Việt Nam. Thường ban cho con gái của Thế tử, Quận vương.
Ông chúa - 翁主:con gái các Chư hầu Vương được phong là Ông chúa. Chữ ["Ông" 翁] có nghĩa là cha, hàm ý chi khi các Chư hầu Vương gả con gái thì tự thân mình làm chủ hôn vì vậy mới xưng con gái của mình là Ông chúa. Tuy nhiên, do là con gái chư hầu vương, nên còn được gọi là Vương chúa (王主))
Tuy sau khi phong thưởng cũng không có chức có quyền gì, nhưng đó cũng là vinh quang vô thượng.
Cố Phiên Nhiên không tự giác siết chặt khăn trải giường dưới tay, đáy mắt tối tăm u ám.
Nàng quả nhiên rất thủ đoạn, mới tới Nam Đường Quốc không lâu mà đã là Hương quân, tiếp theo liệu có phải bò lên tiếp không?
Nha hoàn thấy sắc mặt ả không tốt, không dám nói gì nữa.
Bá tánh Duyện Châu biết Bắc Vũ Đường được phong Hương quân thì tự phát nổ pháo trúc chúc mừng, đêm đến còn giăng đèn kết hoa. Đây là lần đầu tiên bá tánh Duyện Châu tự phát mở hội mà không cần lệnh của quan phủ trong trăm ngàn năm qua. Từ đó có thể thấy địa vị của Bắc Vũ Đường trong lòng bá tánh Duyện Châu.
Ban đêm, Bắc Vũ Đường nhận được một bức họa từ thành Trường An gửi tới.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường cầm bức họa tới ngõ nhỏ Ngưu Đại Tráng ở.
"Mộc phu nhân, ngài đến rồi."
"Mộc phu nhân, đây là trứng gà nhà ta mới luộc, ngài ăn đi." Một phụ nhân nhét trứng gà vào lòng nàng, không hề choàng thời gian từ chối.
"Bánh bao này vừa hấp xong đấy."
"Đây là gà mái già nhà ta mới mang từ nông thôn về, bổ lắm."
Bá tánh sôi nổi nhét đồ vào tay nàng. Nàng muốn từ chối, nhưng người ta không nghe, vẫn hăng say nhét đồ. Còn bảo nếu nàng từ chối sẽ khiến họ thất vọng buồn bã lắm.
Bắc Vũ Đường chỉ có thể mỉm cười nhận hết.
"Các vị hương thân, ta hỏi mọi người một việc."
"Việc gì? Chỉ cần chúng ta biết, nhất định sẽ nói." Mọi người rất phối hợp.
Bắc Vũ Đường cất đồ trong tay vào rổ, lấy một bức họa trong lòng rồi mở ra, "Các ngươi biết người này không?"
Mọi người sán lại nhìn.
"Đây không phải tiểu tử Ngưu gia sao?" Có đại thẩm nói.
"Đây là Ngưu Đại Tráng?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Đúng đúng, chính là Ngưu Đại Tráng." Người xung quanh liên tục gật đầu.
"Bức họa này vẽ giống thật đấy."
"Phu nhân, nếu ngài tìm Ngưu Đại Tráng, sợ là muộn rồi. Hắn mắc bệnh đậu mùa, qua đời rồi."
"Đúng vậy. Hài tử kia thật khổ."
"Cả nhà không còn ai."
Người xung quanh ríu rít, đều thổn thức vì chuyện mà nhà Ngưu Đại Tráng gặp phải.
"Mộc phu nhân, ngài tìm Ngưu Đại Tráng có việc gì sao? Có việc gì, chúng ta cũng giúp được mà." Có người nói.
"Không có gì."
Bắc Vũ Đường rời khỏi phố, đồ trên tay càng lúc càng nhiều, đến nửa đường, còn có hai phụ nhân cố ý tới giúp nàng xách đồ.
Tiểu Mặc Nhi nhìn đồ trong tay nàng và hai phụ nhân phía sau, kinh ngạc hỏi, "Mẫu thân ra ngoài mua đồ sao?"
"Không phải. Đây đều là láng giềng biếu."
Đại Hương cười nói, "May mà Mộc tỷ tỷ là nữ, nếu là nam, chắc sẽ bị các cô nương vây quanh như Tiết Vượng Tài ấy."
Gần đây Tiết Thiên rất được hoan nghênh, được rất nhiều cô nương coi trọng, thứ nhất là vì thân phận truyền nhân Thần Y Cốc, thứ hai là vì hắn mi thanh mục tú còn kèm cả tính cách ôn nhu.
Có cô nương lớn mật thậm chí còn chạy đến trước mặt hắn nhét khăn tay, khiến Tiết Thiên cứ thấy nữ tử trẻ tuổi là tránh xa ba mét.
Ba ngày sau, đoàn người Chu ngự sử và Cổ Phàm Chi rời khỏi Duyện Châu. Mấy người Phương tri phủ, Bắc Vũ Đường, Lôi Ngự Đình đều tới tiễn Chu ngự sử, còn Cổ Phàm Chi thì chỉ là nhân tiện thôi.
Sau khi họ rời đi, Bắc Vũ Đường xử lý xong việc trong tay rồi cũng lên đường về Trường An.
Hôm đó, Bắc Vũ Đường ngồi một mình trên nóc nhà, ngửa đầu nhìn vầng trăng tròn treo trên cao.
"Xem đủ rồi thì xuất hiện đi." Giọng Bắc Vũ Đường vang lên trong đêm tối.
Trong bóng đêm, trừ tiếng côn trùng kêu, không còn âm thanh gì khác, chỉ có ánh trăng làm bạn với nàng. Nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng cao cao từ từ đi từ bóng đêm ra, đến ngồi bên cạnh nàng.
Bắc Vũ Đường nhìn y một cái, cũng không quá kinh ngạc, sắc mặt bình đạm.
"Âm thầm quan sát nhiều ngày như vậy, có kết quả không?"
Y đang nghĩ không biết nàng phát hiện từ khi nào, thì ra nàng đã sớm phát hiện, chỉ là không để ý đến y.
"Biết từ khi nào?" Phong Ly Ngân nhàn nhạt hỏi.
"Có khác gì sao?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Khóe môi Phong Ly Ngân hơi cong lên, "Nói có lý."
"Nói đi. Mục đích của ngươi." Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn y, "Theo ta lâu như vậy, hẳn biết ta là người thế nào. Ta không thích nghe nói dối."
Phong Ly Ngân nhìn trời, nhẹ giọng trả lời, "Tìm một đáp án."
Bắc Vũ Đường cũng không hỏi "tìm đáp án gì?", dù có hỏi, y cũng sẽ không nói.
"Tìm được chưa?"
Phong Ly Ngân nghiêng đầu nhìn sườn mặt nàng, trong nháy mắt, sườn mặt nàng và người trong mộng trùng lên nhau. Khi nhìn lại, nữ tử trước mắt vẫn là nữ tử kia.
"Chưa."
Giọng y mang theo hoang mang.
Bắc Vũ Đường nhảy xuống khỏi nóc nhà, "Ta không thích bị giám sát, đây là lần cuối cùng."
Khi xoay người rời đi, giọng nói u trầm vang lên phía sau.
"Ngươi thật sự là Mộc Chi Đào sao?"
Bước chân Bắc Vũ Đường hơi dừng lại, khuôn mặt bình tĩnh dưới ánh trăng của nàng hơi tối đi. Khi nàng xoay người lại, sắc mặt đã như thường, "Ngươi nói xem?"
"Không phải."
Hai chữ, như sấm đánh vào lòng nàng, khiến nàng chấn động.