Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

chương 638: phiên ngoại: ám dạ

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Vân Phi Mặc

Từ ngày có ký ức, hắn vẫn luôn sống ở một nơi không có tương lai. Ở đây, có rất nhiều hài tử giống hắn, ngày ngày leo núi, học rất nhiều kỹ năng ám sát. Mãi đến một ngày, quản sự nói với bọn hắn, chỉ có năm mươi người có thể sống sót.

Trong sân có khoảng chừng trăm mười. Đồng đội ngày xưa, vì sống sót, cầm dao xuống tay với đồng đội bên cạnh.

Hắn may mắn sống sót trong vụ thảm sát hỗn loạn và máu me ấy.

Khi đó, suy nghĩ duy nhất của hắn là muốn sống, muốn sống thì cần phải học tập, học đủ phương thức một kích tất sát. Hắn chuyên tâm nghiên cứu, luyện tập liên tục, không dám lơi lỏng.

Qua nhiều lần chém giết, đối thủ càng lúc càng mạnh, hắn sống sót, trở thành một trong những người mạnh nhất.

Hắn giống như một cỗ máy giết chóc, không có tư tưởng, không có cuộc sống, không có bất kỳ thứ gì.

Tín niệm duy nhất của hắn là sống sót.

Liên tục tìm được đường sống trong chỗ chết, liên tục ám sát, liên tục bước ra từ núi xác biển máu.

Từ một sát thủ hạng đồng không có tiếng tăm, từng bước trở thành sát thủ đứng đầu tổ chức.

Khi hắn biết người bên trên muốn giết hắn, dùng mạng hắn để hãm hại trọng thần của quốc gia nào đó, hắn vẫn vờ như không biết gì cả.

Hắn chỉ muốn tồn tại mà thôi.

Vì sao họ không thể thành toàn cho hắn?

Hắn giết bát đại chấp sự, kẻ vẫn luôn ẩn sau màn kia hạ lệnh truy sát hắn.

Lệnh truy sát vừa phát, toàn bộ sát thủ đều truy đuổi hắn.

Giết chóc vô tận khiến hắn cảm nhận được mình vẫn còn tồn tại.

Máu tươi ấm áp khiến hắn biết mình vẫn còn tồn tại.

Hắn nghĩ cuộc đời hắn sẽ trôi qua như thế, mãi đến một ngày bị ai đó giết.

Mãi đến một ngày, mười tám kim bài sát thủ vây sát, hắn giết đến chết lặng, đến mất cảm giác, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý niệm: Sống. Khi sát thủ cuối cùng chết dưới đao của hắn, sức lực của hắn đã sớm cạn kiệt.

Hắn mơ màng rời đi, đi rất xa. Xa bao nhiêu? Hắn không rõ. Hắn ngất đi khi nào? Hắn cũng không rõ.

Tuy đã trốn thoát, nhưng hắn cũng bị trọng thương. Trên đường đào vong, hắn gặp một đôi mẫu tử.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp họ. Lần đầu gặp nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng rất đặc biệt, khác hẳn toàn bộ nữ tử hắn từng gặp.

Người bình thường thấy một người dính đầy máu tươi sẽ hoảng sợ rời đi, nhưng hai mẫu tử lại không nhíu mày lấy một cái.

Mỗi nữ tử thấy dung mạo hắn đều sẽ bị dung mạo của hắn hấp dẫn, nhưng trong mắt nàng, hắn không thấy bất kỳ cảm xúc gì, tựa như khuôn mặt của hắn vô cùng bình thường.

Hắn chán ghét những nữ nhân nhìn chằm chằm mặt mình với vẻ hâm mộ và tham lam.

Vậy nên, có một ngày, một nữ tử nhìn thấy dung mạo của hắn mà ánh mắt vẫn sáng trong, ánh mắt đó thật đặc biệt, bất tri bất giác khắc dấu vào lòng hắn.

Hắn nghĩ họ chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau, không ngờ họ lại một lần nữa tương ngộ, lại là lúc hắn chật vật nhất. Tựa như mỗi lần gặp họ, hắn luôn chật vật như thế.

Họ lại một lần nữa ra tay tương trợ, hơn nữa còn không hỏi đến chuyện của hắn, càng không lấy ân đòi báo đáp. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được thiện ý thuần tuý không pha lẫn lợi ích.

Hắn không biết thế nào là ấm áp.

Nhưng hắn cảm nhận được nó ở họ.

Hắn chưa từng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì.

Nhưng hắn lại bị ảnh hưởng bởi họ.

Thế nào là rung động? Là đôi tay nàng lôi hắn ra khỏi vực sâu vạn trượng, là nàng giúp hắn thấy được ánh sáng, là nàng giúp một kẻ chưa từng có gia đình như hắn cảm nhận được ấm áp.

Hắn vốn định lặng lẽ canh giữ bên cạnh nàng đến khi già đi, đến khi qua đời.

Nhưng trời cao lại như muốn đùa giỡn hắn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong mắt nàng, có gì đó không bình thường.

Hắn nghĩ đó là ảo giác của mình, nhưng nhìn nàng bày bố từng bước, hắn lại không chắc chắn.

Khi thấy những người có liên quan đến Cố Phiên Nhiên dần đi lên tuyệt lộ, hắn đột nhiên có suy đoán, mình cũng xem như người có liên quan đến nữ nhân kia, phải không?

Trong lòng hắn, đó chỉ là một nhiệm vụ.

Nhưng nàng sẽ nghĩ như vậy sao?

Ám Dạ hơi mông lung, lần đầu tiên trong đời hắn mông lung.

Mãi đến một ngày, ánh mắt nàng nhìn mình lơ đãng toát ra sát ý, hắn đã hiểu ra.

Có lẽ, hắn chính là mục tiêu tiếp theo của nàng.

Nhưng, sâu trong lòng, có một âm thanh bảo hắn, đó chỉ là ảo giác của hắn thôi.

Ám Dạ đè nén suy nghĩ đáng sợ kia, chôn sâu nó tận đáy lòng.

Mãi đến một ngày, nàng nói, "Sắp hết thời hạn một năm rồi. Trong ba tháng cuối cùng, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện. Chuyện này rất nguy hiểm, rất có thể ngươi sẽ chết trong nhiệm vụ. Ngươi có thể chọn làm, cũng có thể từ chối."

Nháy mắt, vết sẹo vẫn luôn máu tươi đầm đìa trong lòng bị vạch trần.

Ngày này tới rồi.

Mạng này là nàng cho, nàng muốn thu hồi, hắn sẽ không cự tuyệt.

Hắn lên đường không biết ngày đêm, một tháng sau, hắn tới Thục Quốc.

Quan sát nửa tháng, hắn yên lặng tiến vào Hoàng cung, đang định động thủ thì hắn nghe được một bí mật.

Một kẻ cả người đầy vết thương, sắp tàn phế bị đưa đến Ngự Thư Phòng gặp mặt Thục Vương.

Người đó chính là thuộc hạ đắc lực của Thục Vương được Bắc Vũ Đường thả đi lúc trước.

Hắn thuật lại từ đầu đến cuối lời Bắc Vũ Đường nói cho Thục Vương.

Lúc đó, Ám Dạ đã hiểu được tâm ý của nàng.

Chung quy, trong lòng nàng, hắn vẫn khác những người đó.

Nhận ra điều này khiến trái tim tịch mịch của hắn lại bùng lên hy vọng sống.

Hắn vốn ôm tâm thái phải chết đến ám sát, giờ lại lùi bước. Dù biết sau hôm nay, Thục Vương sẽ tăng cường hộ vệ, sẽ càng khó giết, hắn vẫn rút lui.

Hắn muốn sống sót quay về, muốn một lần nữa đứng trước mặt nàng, hỏi ra nghi hoặc hắn chưa từng hỏi.

Ám Dạ bắt đầu ẩn nấp, ám vệ quanh Thục Vương dần nhiều lên, hắn vẫn không ra tay mà chờ đợi một thời cơ.

Hai tháng sau, Thục Vương ra ngoài, hắn tìm được cơ hội, thành công giết chết Thục Vương. Nhưng hắn cũng mau chóng bị ám vệ phát hiện, bị vô số ám vệ vây sát.

Vừa giết vừa lùi, không biết đường lui.

Một phi kiếm đâm trúng ngực hắn, thân thể như diều đứt dây rơi xuống vách núi. Hắn không nghe được tiếng nước chảy mạnh dưới vách núi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng một đêm đó.

Nàng mỉm cười với mình, đôi mắt cong cong như sao trời lộng lẫy, khắc sâu vào lòng hắn.

"Vì sao ngươi vẫn luôn đeo mặt nạ?"

"Có phải vì người đầu tiên thấy mặt ngươi sẽ trở thành thê tử của ngươi không?"

Hắn muốn trả lời nàng, "Đúng vậy."

Người đầu tiên tháo mặt nạ của hắn xuống, thấy dung nhan của hắn, sẽ là thê tử của hắn.

Tiếc là, hắn không thể nói cho nàng.

Tầm mắt dần trở nên mơ hồ, "Tùm", hắn rơi vào sông, trước khi hôn mê, bên tai hắn dường như vang lên một âm thanh quen thuộc.

"Ám Dạ, Ám Dạ."

......

–Hết–

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio