Editor: Bạch Diệp Thảo
Kha Diệc Dương khẽ lên tiếng, đi thẳng qua người Phương bí thư.
Sau khi hắn đi, mọi người trong văn phòng mới dám đứng dậy rời đi.
Kha Diệc Dương lái xe đến hiệu sách gần nhất. Khi hắn vào trong tiệm, mọi người lập tức chú ý hắn, không ít cô gái nhỏ đều ngượng ngùng nhìn hắn.
“Wow, người đàn ông đó thật soái quá.”
“Còn soái hơn cả Diệu vương tử nữa.”
Hai cô gái nhỏ trốn sau kệ sách ngôn tình, thấp giọng nói về Kha Diệc Dương.
Kha Diệc Dương đi theo đánh dấu về phía hai cô ấy, tim hai cô gái lập tức đập nhanh, khẩn trương nhìn hắn đi về phía mình. Khi hắn đến trước mặt hai người, hai người đã khẩn trương đến ngừng thở, khuôn mặt nhỏ ngây ngô non nớt đỏ bừng.
Kha Diệc Dương căn bản không chú ý đến sự tồn tài của họ, đôi mắt nhìn chằm chằm từng hàng sách trên kệ, nhíu mày.
Đây chính là những quyển đứng thứ nhất, thật là…..
Kha Diệc Dương không thể nào xuống tay, ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy hai vật sống bên cạnh, lãnh đạm hỏi, “Giờ sách gì nổi nhất?”
Hai cô gái nhỏ hoàn toàn không ngờ nam thần sẽ nói chuyện với mình, kích động đến tắt tiếng.
Kha Diệc Dương thấy vậy, đang chuẩn bị đi tìm nhân viên cửa hàng, một cô gái nhỏ cuối cùng cũng hồi thần, gập ghềnh trả lời “ ‘Bá đạo tổng tài yêu tôi’, còn có ‘Cô dâu thế thân của tỷ phú’.”
Cô gái nhỏ ấy rất nhiệt tình đưa mấy quyển sách kia đến trước mặt hắn.
Kha Diệc Dương nhìn quyển sách trên tay, trán xẹt qua một vạch đen.
Những cái này là cái gì vậy chứ!
Kha Diệc Dương rất muốn buông tay, lại nghe thấy cô gái nhỏ kia hưng phấn nói: “Hai quyển sách này thật sự rất hay, thường cháy hàng đấy. Vận khí của anh rất tốt, hôm nay vừa nhập một lô mới.”
Hai cô gái nhỏ kia lại giới thiệu cho hắn mấy quyển sách, Kha Diệc Dương nâng mấy quyển sách, vô lực phun tào, yên lặng đến quầy thanh toán.
Trước khi đi còn nghe thấy hai cô gái kia nghị luận.
“Cậu nói anh ta có phải cũng là tổng tài hay không?”
“Nhìn dáng vẻ thì có thể lắm.”
“Vậy chẳng phải là nam chính ngoài đời thật sao.” Cô gái nhỏ kích động nói.
“Kỳ quái, anh ta chính là vai chính trong tiểu thuyết, vì sao còn muốn đọc loại tiểu thuyết này?”
“Chẳng lẽ anh ta là tiểu thụ đam mỹ?”
Đó là câu cuối cùng Kha Diệc Dương đã đi xa nghe được, hắn hoàn toàn không hiểu ‘tiểu thụ’ mà hai cô gái đó nói là gì.
Tới quầy thanh toán, khi người bán hàng nhìn thấy sách hắn chọn là gì, rất kinh ngạc nhìn nam nhân anh tuấn trầm ổn trước mặt, dường như cảm thấy khó tin khi nam nhân như hắn sẽ đọc loại sách này.
Ngay cả mấy thiếu nữ xếp hàng đằng sau cũng đều tò mò và tìm tòi nghiên cứu đánh giá hắn.
Kha Diệc Dương rất phản cảm với ánh mắt của họ, sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh giọng thúc giục, “Nhanh lên.”
Người thu ngân bừng tỉnh, nhanh chóng quét sách, để vào trong túi.
Kha Diệc Dương trực tiếp ném lại nguyên rồi vội vàng rời đi, mặc kệ người bán gọi lớn đằng sau.
Chờ lên xe, Kha Diệc Dương nhanh chóng lái xe, rời khỏi nơi này. Về đến nhà, Kha Diệc Dương xách theo túi sách đi thẳng lên phòng Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đang thoải mái nằm trên giường ăn trái cây.
Nghe được tiếng mở cửa, Bắc Vũ Đường quay đầu, thấy Kha Diệc Dương đen mặt, đặt túi sách lên bàn.
“Đây là tiểu thuyết mà em muốn.”
Bắc Vũ Đường vẻ mặt vui sướng đi lật đọc, khi nhìn thấy tên những quyển sách này, suýt nữa thì không cười nổi.
Má ơi, không ngờ phong cách Mary Sue đi vị diện nào cũng nổi.
Chỉ là tên quá tốt!
Không cần quá hợp tình hình như vậy chứ!
Bắc Vũ Đường vui sướng ngẩng đầu. “Cám ơn.”
Kha Diệc Dương nhìn nụ cười tươi đẹp của cô, khuôn mặt đen sì biến mất, quên luôn cả chuyện mất mặt vừa rồi.
Bắc Vũ Đường hứng thú bừng bừng mở sách ra, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào quyển sách, hoàn toàn xem nhẹ người sống như hắn tồn tại, tâm tình vạn dặm không mây lại một lần nữa trở thành mây đen giăng đầy.
Kha Diệc Dương ho nhẹ một tiếng.
Đối phương không hề có phản ứng, thậm chí còn nhìn sách nở nụ cười.
Kha Diệc Dương nhíu mày, tiếng ho khan lại lớn hơn vài phần.
Bắc Vũ Đường ngây thơ ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn, “Cổ họng anh không thoải mái sao?”
Muôn vàn vạch đen chảy xuống trán Kha Diệc Dương.
“Ít đọc mấy loại tiểu thuyết lung tung rối loạn này một chút.” Kha Diệc Dương nghiêm trang nói.
Bắc Vũ Đường nâng sách, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, “Đây là món ăn tinh thần của tôi.”
Nói xong, tiếp tục đọc sách, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm quyển tiểu thuyết kia bằng ánh mắt nguy hiểm, hình như có xúc động muốn xé nát quyển sách trên tay cô.
Đột nhiên, tay Bắc Vũ Đường trống không.
Quyển sách cô đang đọc bị hắn cầm trong tay.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Kha Diệc Dương âm trầm, nắm chặt quyển sách trên tay như là tình địch, biểu tình chỉ kém chưa ăn tươi nuốt sống nó thôi.
“Làm sao vậy?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn hắn.
Đối mặt với đôi mắt ngây thơ của cô, Kha Diệc Dương ném quyển sách ra ngoài cửa sổ, “Em vẫn nên đọc sách khác đi. Đây là chìa khoá thư phòng.”
Mắt thấy hắn định xử lý những quyển tiểu thuyết còn lại, Bắc Vũ Đường một tay che chúng nó ra phía sau mình, bảo hộ thật chặt, ánh mắt không vui nhìn hắn, “Thư phòng của anh không có sách tôi thích đọc.”
“Không phải trước kia em nói em thích đọc sao?” Kha Diệc Dương nhíu mày hỏi.
Bắc Vũ Đường khẽ cười một tiếng, “Đó là vì anh thích đọc nên tôi mới thích đọc. Giờ tôi chỉ thích đọc sách mình thích.”
Ý tứ lời này quá rõ ràng, nói trắng ra cho hắn.
Trước kia tôi sẽ nhân nhượng anh, vì anh mà thích mọi thứ, bây giờ, tôi chỉ làm những gì tôi muốn.
Kha Diệc Dương là người thông minh, tất nhiên hiểu ý cô muốn nói, vì vậy sắc mặt hắn lại âm trầm.
Bắc Vũ Đường nhìn sắc mặt hắn thay đổi, thừa dịp hắn chưa nổi điên, nói: “Anh từng đồng ý với tôi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với tôi. Chẳng lẽ anh đang lừa tôi sao?”
Tầm mắt hai người đối diện, cuối cùng Kha Diệc Dương bại trận.
Kha Diệc Dương ngồi xuống bên người cô, nâng tay hướng về phía cô.
Bắc Vũ Đường la lên một tiếng, “Anh là đồ lừa đảo.” Vừa nói, cô vừa che chặt mấy quyển sách phía sau.
Kha Diệc Dương nhìn bộ dáng của cô, không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn căn bản không định động vào sách của cô mà.
“Yên tâm, anh sẽ không động vào sách của em.” Kha Diệc Dương nói.
Bắc Vũ Đường híp mắt, không quá tin lời hắn, “Anh chắc chắn?”
Kha Diệc Dương bị bộ dáng của cô làm dở khóc dở cười, nhưng không biết vì sao, cô lúc này rất tươi trẻ.
Cô bây giờ hoàn toàn khác cô lúc trước.
“Chắc chắn. Tuyệt đối không động vào chúng nó.” Kha Diệc Dương bảo đảm.
Lúc này Bắc Vũ Đường mới yên tâm đặt sách qua một bên.
Kha Diệc Dương nhìn thoáng qua mấy quyển sách, chửi thầm trong lòng, còn không phải là mấy quyển sách thôi à.
Có lẽ do tâm tình không tệ, Kha Diệc Dương đột nhiên nhớ tới lời của hai cô gái mình nghe được, hỏi: “Tiểu thụ là gì?”
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn biết từ ‘tiểu thụ’ này bằng cách nào, còn tò mò hỏi.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm, “Tiểu thụ chính là đàn ông bị đè dưới đàn ông.”
Sau khi nói xong, Bắc Vũ Đường phát hiện khuôn mặt Kha Diệc Dương đã đen như bánh chẻo áp chảo.
Đáng chết, hắn giống loại đàn ông đó ở chỗ nào!
Mắt hai đứa kia chắc chắn có vấn đề!
“Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?” Vẻ mặt Bắc Vũ Đường tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn.
Đường đường là Đại Boss của một công ty, tuyệt đối không có khả năng sẽ tò mò chuyện này, chỉ có một giải thích duy nhất.
Đối mặt với câu hỏi của Bắc Vũ Đường, Kha Diệc Dương tất nhiên sẽ không thành thật khai báo, vân đạm phong khinh nói: “Hỏi một chút mà thôi.”
Bắc Vũ Đường mắt lé nhìn hắn, nở nụ cười xấu xa như trộm, “Phải không?”
Kha Diệc Dương đứng lên, “Anh còn có việc, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Khi hắn vừa bước đến cửa, lại nghe được Bắc Vũ Đường lạnh lạnh nói: “Chẳng lẽ có người nói anh là tiểu thụ à?”
Bước chân của Kha Diệc Dương hơi lảo đảo, xoay người, khuôn mặt đen sì, trịnh trọng nói: “Không có.”
Sau khi nói xong, trực tiếp đóng cửa chạy lấy người.
Bắc Vũ Đường nhìn cánh cửa đóng chặt, tạm dừng hai giây, sau đó phá lên cười.
Kha Diệc Dương đứng ở cửa phòng chưa đi xa, nghe được tiếng cười của cô tràn ra, biểu tình hắn hoảng hốt.
Đã bao lâu hắn không nghe được tiếng cười thoải mái đó của cô rồi.
Cô đang thật sự nhận mệnh, nguyện ý ở lại bên mình, hay chỉ là diễn trò để làm hắn mất cảnh giác?
Mặc kệ là loại nào, hắn sẽ không mất cảnh giác, để cô lại có cơ hội bỏ trốn khỏi mình.
Đáy mắt Kha Diệc Dương là ánh sáng điên cuồng và kích động.
Kha Diệc Dương đi không lâu, Bắc Vũ Đường đặt quyển sách trong tay xuống. Những quyển sách này cô không có hứng đọc, hành động ban nãy đều là diễn cho Kha Diệc Dương xem.
Cô muốn để Kha Diệc Dương biết cô và Dương Ức Liễu khác nhau, để hắn quen dần với cách sống của cô.
Chờ đến lúc quen sự tồn tại của cô, sao có thể coi cô là Dương Ức Liễu nữa.
Sách, chỉ là sự khởi đầu.
Buổi tối, mãi đến khi Bắc Vũ Đường ngủ, Kha Diệc Dương cũng không xuất hiện. Xem ra uy lực của ‘tiểu thụ’ vô cùng lớn.
Nửa đêm, Bắc Vũ Đường mơ mơ màng màng, cảm nhận bên cạnh mình có người.
Cô không mở mắt ra, cũng không động đậy.
Chóp mũi ngửi được mùi của Kha Diệc Dương, biết là hắn, cô lại thả lỏng.
Không bao lâu, một đôi tay hữu lực ôm eo cô, kéo cô vào lòng.
Vốn tưởng hắn sẽ làm gì đó, đang nghĩ xem có nên dùng dược mê huyễn không, không ngờ hắn lại không làm gì, chỉ ôm cô vào lòng, bên tai là tiếng hít thở nóng rực.
Giọng nói trầm thấp như rượu thuần ngon miệng làm người ta say mê rót vào tai.
“Đừng rời khỏi anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi anh.”
Trong giọng nói đó, không biết có phải ảo giác của cô không, vậy mà lại nghe được hương vị bất lực cầu khẩn.
Bắc Vũ Đường nghĩ chắc cô điên rồi mới có ảo giác như thế.
Vị trước mặt này chính là Boss biến thái hỉ nộ vô thường đấy.
Một tiếng lẩm bẩm qua đi, không còn âm thanh nào khác, nhưng biến hoá duy nhất là cánh tay to ở bên hông cô của hắn ôm thật chặt, phảng phất như sợ chỉ cần lơ đãng chút thôi là cô sẽ biến mất.
Bắc Vũ Đường bị đè đến khó thở, ngực cũng hơi đau.
Ôi, nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ bị hắn làm nghẹt thở mà chết.
Bắc Vũ Đường hơi động, phát ra tiếng hừ bất mãn, quả nhiên lực đạo bên hông giảm bớt.
Thở được rồi, không phải lo bị nghẹt chết nữa.
Bắc Vũ Đường tiếp tục ngủ.
Đừng hỏi vì sao cô lại yên tâm như thế, vì Kha Diệc Dương là Boss biến thái, biến thái thì biến thái đấy, nhưng bạn không hoàn toàn chọc giận hắn, hắn sẽ không làm gì bạn.
Còn có một chút đáng khen, đó chính là nói được thì làm được.
Đây hẳn là hai điểm sáng duy nhất Bắc Vũ Đường tìm được trên người hắn.
Sáng sớm hôm sau, khi Bắc Vũ Đường tỉnh lại, bên người không có ai. Hầu gái dường như rõ thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi của cô trong lòng bàn tay, cô vừa rời giường không lâu, cô ấy đã đẩy xe chở đồ ăn vào phòng.
“Phu nhân, mời dùng bữa.”
Hầu gái nhìn Bắc Vũ Đường an tĩnh ăn xong bữa sáng, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Bắc Vũ Đường gọi lại.
“Trưa nay tôi muốn ăn….” Bắc Vũ Đường lại báo tên mấy món ăn cho cô ấy.
“Được.”
Chờ hầu gái đi rồi, Bắc Vũ Đường thực sự nhàm chán, nhìn mấy quyển sách trên bàn, mở ra đọc, cũng coi như là vui.
Buổi chiều, Bắc Vũ Đường xem giờ, gọi điện thoại trong nhà.
Hầu gái đi vào phòng, “Phu nhân, có chuyện gì sao?”
“Lấy di động cho tôi, tôi phải gọi điện cho chủ của cô.” Bắc Vũ Đường nói.
Hầu gái đưa điện thoại cho cô, cũng không vì hôm qua cô không làm chuyện xấu mà thả lỏng cảnh giác.
Kha Diệc Dương đang phê văn kiện, thấy điện thoại vang, lập tức cầm lên, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, khóe môi mân chặt hơi cong lên.
“Có chuyện gì sao?”
Bắc Vũ Đường nghe cách nói giống như xử theo công việc của hắn, tuy giọng nói nhu hoà hơn cấp dưới, nhưng lời dạo đầu thực sự làm người ta vô lực phun tào.
“Tôi muốn ăn bánh kem mousse, ở cửa hàng Sơn Tra trên đường Khánh Phong. Anh tan tầm, nếu tiện đường thì mua giúp tôi một phần đi.” Bắc Vũ Đường vô cùng đáng thương nói.
“Được.” Kha Diệc Dương đồng ý không chút do dự.
Hắn vừa đồng ý xong, điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút.
Kha Diệc Dương nhìn chằm chằm điện thoại vài giây rồi mới dời lực chú ý về văn kiện.
Chiều muộn, Phương bí thư đẩy cửa phòng tổng tài, báo cáo với Đại Boss, “Boss, h tối anh có lịch ăn một bữa cơm với Trần tổng. Bây giờ đi qua, sẽ đến khách sạn vào lúc h’.”
“Đi thôi.”
Kha Diệc Dương đứng dậy đi ra ngoài.
Khi xe chạy đến đường Khánh Phong, Kha Diệc Dương vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở bừng mắt, mở miệng, “Dừng lại trước cửa hàng Sơn Tra.”
Phương bí thư ngồi trước vẻ mặt nghi hoặc, không rõ Đại Boss muốn làm gì, “Vâng.”
Xe dừng lại ven đường, Phương bí thư liền thấy Kha Diệc Dương đi vào cửa hàng bánh kem, chốc lát sau đã mang một hộp bánh kem ra ngoài. Nhìn một màn này, Phương bí thư không thể không cảm khái, Đại Boss đối xử với vợ thật tốt.
Trong khách sạn, Trần tổng ngồi đối diện thấy Kha Diệc Dương nhìn đồng hồ lần thứ hai, biết hắn hẳn là có việc, thức thời không tiếp tục nữa, trước khi đi còn trêu ghẹo, “Có phải bà xã trong nhà lại chờ rồi không?”
Tất cả mọi người trong ngành đều biết Kha Diệc Dương có tiếng là thương vợ.
Kha Diệc Dương chỉ cười không nói, Trần tổng thấy biểu tình của hắn như thế, trong lòng cũng hiểu.
Bắc Vũ Đường nhìn kim đồng hồ chỉ h, biết hắn hẳn là ra ngoài xã giao, xem ra bánh kem Mousse của cô không có rồi. Nhưng mà như thế cũng tốt, mai cho hắn tiếp tục.
Đúng lúc này, cô nghe được tiếng ô tô bên ngoài. Cô kéo xích sắt thật dài, đi đến bên cửa sổ, thấy Kha Diệc Dương lái xe vào gara. Bắc Vũ Đường lập tức ngồi về giường, lại một lần nữa cầm tiểu thuyết đọc.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng đã bị mở ra.
Bắc Vũ Đường dường như đắm chìm trong thế giới của tiểu thuyết, hoàn toàn không nghe tiếng có người vào, mãi đến khi một hộp bánh kem xuất hiện trước mặt cô.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc ngẩng đầu, nhận bánh kem trong tay hắn, gấp gáp mở ra. Cầm lấy muỗng, đào một miếng nhỏ, ngậm trong miệng, chỉ chốc lát đôi mắt sáng đã sung sướng hơi nheo lại.
Nhìn bộ dáng ăn bánh kem của cô, Kha Diệc Dương luôn không thích đồ ngọt vậy mà lại có xúc động muốn nếm thử.
“Chính là hương vị này, ngon quá!”
Bắc Vũ Đường ăn liên tiếp hai miếng, ngước mắt đã thấy hắn nhìn chằm chằm mình.
Bắc Vũ Đường múc một muỗng nhỏ, thử hỏi: “Anh có muốn thử một miếng không?”
Kha Diệc Dương thế nhưng cúi người xuống, ăn luôn.
Đáy mắt Bắc Vũ Đường chợt loé qua kinh ngạc, không phải gia hoả này ghét nhất ăn đồ ngọt, nguyên chủ ở cùng hắn nên phải ít ăn theo à?
“Hương vị thế nào?” Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng ngời có thần nhìn hắn.
Nhìn ánh mắt chờ mong của cô, Kha Diệc Dương miễn cưỡng nói một đằng nghĩ một nẻo, “Tạm được.”
Thật ra suy nghĩ của hắn là khó ăn, quá ngọt!
Bắc Vũ Đường giống như không nhìn ra sự miễn cưỡng của hắn, cố ý múc một thìa to đưa tới trước mặt hắn, Kha Diệc Dương không đẩy ra.
Bắc Vũ Đường không bón lần thứ ba, quá nhiều lần thì không đẹp nữa, một vừa hai phải mới có hiệu quả tốt.
Mấy ngày kế tiếp, Bắc Vũ Đường mỗi ngày đổi một đồ để hắn mang về, Kha Diệc Dương cũng không từ chối.
Ngày này, Kha Diệc Dương tính giờ, di động hẳn phải vang lên, ánh mắt không tự giác nhìn về phía di động, nhưng từng giây trôi qua, nó vẫn an tĩnh nằm đó, không có phản ứng gì.
Kha Diệc Dương cưỡng bách dời mắt về văn kiện, nhưng nhìn nửa ngày, một chữ cũng không vào đầu, khóe mắt vẫn luôn chú ý cái di động kia.
Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Nghĩ đến khả năng này, Kha Diệc Dương vội gọi cho hầu gái.
“Cô ấy đâu?”
Hầu gái bị giọng nói vội vàng của Boss dọa sợ, “Phu nhân đang đọc sách trên lầu.”
Kha Diệc Dương nhíu mày, “Cô ấy không có chuyện gì sao?”
Hầu gái vẻ mặt chấm hỏi, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Không có.”
Kha Diệc Dương vẫn không yên tâm, “Cô lên nhìn xem.”
“Được.” Hầu gái cũng không biết Đại Boss đang phát điên cái gì.
Rất nhanh, cửa phòng Bắc Vũ Đường bị gõ vang, giọng Bắc Vũ Đường truyền ra, “Mời vào.”
Hầu gái đứng ở cửa, thấy Bắc Vũ Đường ngồi ở cái ghế cạnh cửa sổ, trong tay đang ôm một quyển sách.
“Có chuyện gì sao?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Tôi lên hỏi phu nhân có yêu cầu gì không.”
“Không có, cô đi làm việc đi.”
“Vâng.” Hầu gái rời khỏi thư phòng.
Đầu bên kia, Kha Diệc Dương nghe tiếng cô, biết cô còn ở nhà, không có gì ngoài ý muốn, vốn phải yên tâm, nhưng không biết vì sao trong lòng lại rầu rĩ, khó chịu không nói nên lời.