【 Tại sao lại luôn có người muốn hãm hại em? Không vui, giết chết —— Đàm Tử Hi 】
—————
Bảo Bảo bị Tầm Mịch quên đi ném ở trong góc phòng, còn ở đó vẽ vòng tròn nhỏ, nó đã vẽ cả đêm, cộng thêm buổi sáng.
Bảo Bảo là hệ thống rất thông minh, rất có năng lực, có thể không cần lúc nào cũng phải đi theo bên người ký chủ, nhưng chỉ cần ký chủ kêu một cái, lập tức sẽ xuất hiện.
Không chịu sự hạn chế của không gian, cái loại hệ thống này khá là thần bí.
Đêm nay đã định trước có người yên giấc, có người không ngủ được.
Sáng sớm, Đàm Tử Hi đã thay một bộ vest màu tím nhạt, cao điệu xuất hiện ở biệt thự nhà họ Cầm gia.
(Cao điệu: phách lối)
Đúng là không phụ lòng sự tiên đoán của Tầm Mịch, tối hôm qua Đế Đô đã xuất hiện:
Cầm đại tiểu thư mới vừa thành niên thì đã không nể tình cha con, muốn hạ bệ cha ruột lên cầm quyền .
Cầm đại tiểu thư dã tâm bừng bừng
Chuyện bí mật của nhà giàu có rất nhiều, rất nhiều đề tài.
Không ngoài dự kiến, tất cả đều chỉ trích Tầm Mịch, nói cô cái gì … vốn là một đại tiểu thư bất tài lại vô dụng, dốt đặc cán mai. Tính tình ngang ngược, kiêu ngạo, bướng bỉnh.
Còn muốn quản lý Cầm thị, hay là đến lúc đó đem Cầm thị bán đi cũng không biết.
Một vài đài truyền thông kịch liệt mạnh mẽ đem nhân phẩm của Tầm Mịch bôi đen, nói cô đạo đức bại hoại, không có đạo hiếu, không có tình nghĩa …..
Dưới tình huống như thế, có một cổ nho nhỏ gió thổi hướng về phía Cầm Hoài Sắt.
Có người tự xưng là ‘ người biết mọi chuyện ’ thả ra tin tức, nói, nhà họ Cầm còn có một cô con gái nữa, là một vị tiểu thư dịu dàng, hiền lành, tốt bụng.
Từ nhỏ đã rất thông minh, hiện tại được Cầm tổng sắp xếp vào công ty.
Nhưng bị Cầm đại tiểu thư cấm cản, Cầm đại tiểu thư hành động như vậy chính là bởi vì ghen ghét Cầm nhị tiểu thư, …..
Tầm Mịch vừa rửa mặt, vừa nghe Bảo Bảo khoa trương phát sóng trực tiếp, thiếu chút nữa cười đau sốc hông.
Cái người gọi là ‘ người biết mọi chuyện’, ngoài Cầm Hoài Sắt ra thì còn ai vào đây.
Đúng là trò trẻ con, làm xiếc nhiều như vậy. Ha, ở thế giới cũ, Tầm Mịch đã chơi đến phát chán.
‘ Ký chủ, ký chủ, cô chuẩn bị làm sao bây giờ? Hiện tại, có một đám người đứng chật cứng trước cửa Cầm thị … tất cả đều là phóng viên ’
Tuy lời Bảo Bảo nói ra nhìn như rất lo lắng, nhưng nếu cẩn thận nghe kỹ, lại có thể phát hiện … trong đó mang theo nhè nhẹ chờ mong.
Tầm Mịch cười nhạo một tiếng:
‘ Làm sao bây giờ? Đương nhiên là rau trộn, lão già ngoan cố. Hừ, hãy chờ xem ’
‘ Không tới nửa giờ sẽ xuất hiện hình ảnh Cầm Thịnh mang theo Cầm Hoài Sắt xuất hiện ở công ty, không cẩn thận bị phóng viên vây quanh ’
‘ Sau đó Cầm Hoài Sắt giả mù sa mưa, giải thích dùm ta, kêu gọi mọi người không cần hiểu lầm ta, cuối cùng sẽ nói là mọi chuyện đều là lỗi của cô ta, ….. ’
‘ Diễn xuất của bạch liên hoa là đứng đầu mà’
‘ Đến lúc đó, cái đám phóng viên kia sẽ đem lòng tốt, cùng sự thương hại nghiêng về phía hai người đó, đối với ta thì phê bình một cách trắng trợn ’
‘ Còn, vì sao bọn họ muốn sớm như vậy xuất hiện ở công ty? Chỉ là vì muốn nhân lúc ta còn chưa xuất đầu lộ diện, hai người kia mới có thể diễn theo kịch bản được’
Tầm Mịch động tác ưu nhã, sửa sang lại quần áo, mang giày, nguyên chủ cùng cô đều rất yêu thích màu đỏ, nên cô chọn một bộ váy màu đỏ. So với ngày hôm qua càng thêm trịnh trọng một chút.
Bộ váy màu đỏ mặc ở trên người Tầm Mịch, làm cô càng trở nên quyến rũ, trưởng thành hơn. Lại xứng với khí chất tinh anh nữ cường nhân.
Đàm Tử Hi nhìn thấy Tầm Mịch, trong mắt đều là kinh diễm.
(Kinh diễm: kinh của kinh ngạc, diễm của quyến rũ, hấp dẫn)
“Mịch nhi, anh thật muốn đem em giấu đi, không muốn cho người khác nhìn thấy”
Một bông hoa xinh đẹp như vậy, chỉ cần một mình anh biết là được.
Tầm Mịch đến gần Đàm Tử Hi, nhón mũi chân, hôn lên đôi mắt của anh.
“Anh Tử Hi, em cũng muốn đem anh mang đi giấu”
“Làm bên trong cặp mắt kia chỉ có duy nhất hình ảnh của em, vĩnh viễn đều chỉ có thể cất một người … là em”
Đều là đôi mắt đào hoa, lại không hề giống nhau.
Khi nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt ấy, tim cô lại lần nữa ‘ bang bang’ đập không ngừng.
Cái loại cảm giác này … giống như toàn thế giới đều không thắng nổi bạn, cản giác … thật sự quá tốt, thật quá tốt rồi.
Đàm Tử Hi duỗi tay, ôm eo Tầm Mịch, cọ cọ gương mặt của cô, không nói gì, chỉ là làm Tầm Mịch thấy được sâu trong đáy mắt của anh là sự kiên định.
Thời điểm ấm áp như thế, vậy mà di động của Đàm Tử Hi lại rất không phải biết điều, vang lên.
Gương mặt dịu dàng ấm áp nháy mắt đen xuống.bg-ssp-{height:px}
Nhìn màn hình điện thoại – Khải Văn.
Đàm Tử Hi càng thêm muốn mắng chửi người, thằng nhóc này thật là hư, luôn phá hỏng chuyện yêu đương của anh.
Trở về trừ tiền lương!!!
“Khải Văn, cậu tốt nhất có lý do chính đáng. Nói, vì sao lại tìm tôi vào đúng lúc này?”
Bên đầu kia điện thoại, Khải Văn nhịn không được rên lên một tiềng.
BOSS đại nhân của tôi ơi! Ngài có cần phải âm dương quái khí đến như vậy hay không?
(Âm dương quái khí: chỉ tính tình lúc nắng lúc mưa, không đoán được)
“Tổng giám đốc, trước cửa Cầm thị đại tụ tập rất nhiều phóng viên”
“Tối hôm qua có người rải rác tin tức bất lợi đối với phu nhân. Theo điều tra, giờ phút này, Cầm tổng đã mang theo cô con gái ngoài giá thú kia chạy tới Cầm thị rồi”
Đơn giản đem mọi chuyện nói một lần, lại lược qua những ngôn từ tương đối xúc phạm Tầm Mịch.
Anh cũng không dám nói ra, sợ bị bão càn quét không một mảnh vải che thân.
Đàm Tử Hi nổi giận đùng đùng.
‘ Hai con ruồi đáng chết kia cư nhiên dám làm ra hành động khiến Mịch nhi thương tâm. Thật xem anh, Đàm Tử Hi này là người chết sao?
“Gọi đoàn luật sư của Ngọc Hi đến Cầm thị, hỏi thăm sức khỏe của mỗi quan viên ở Đế Đô cho tôi”
(Quan viên: nhân viên chính phủ)
Người của anh, không phải tùy tiện thứ gì đều có thể khi dễ.
Nếu ai dám … anh sẽ đem toàn bộ móng vuốt của hắn băm vằm, xem bọn họ còn cò thể duỗi móng heo ra nữa hay không?
Tầm Mịch vẫn luôn an tĩnh tùy ý Đàm Tử Hi sắp xếp mọi việc, ngoan ngoãn bị anh nắm tay kéo lên xe.
Dọc theo đường đi, đều biểu hiện thực bình thản, nhưng trong lòng thì không ngừng phập phồng.
Một người đàn ông bất chấp mọi lý do luôn bênh vực người phụ nữ của mình.
AAAAA!!!! Cô thật sự là chịu không nổi nữa rồi.
Điều mà một người phụ nữ mong muốn nhất còn không phải là một người đàn ông mang đến cho mình cảm giác an toàn sao?
Hiện tại cô đã gặp được rồi, cho dù thời gian quen biết có chút ngắn, nhưng cô cũng nguyện ý tin tưởng anh.
“Mịch nhi, đừng lo lắng, anh nhất định sẽ đem tìm ra toàn bộ những kẻ bỉ ổi đó”
Sau đó làm cho bọn họ sống không bằng chết, gậy ông đập lưng ông.
Tầm Mịch câu môi, mỉm cười như một đám mây nhẹ nhàng trôi theo làn gió:
“Anh Tử Hi, cũng không nên xem thường em nga, em không có yếu ớt đến như vậy đâu”
“Không phải có câu ‘ quân nếu vô tình, ta sẽ hưu’ sao, chỉ là hiện tại đổi thành ‘ phụ đã vô tình ta sẽ ném’ mà thôi”
(Quân nếu vô tình ta sẽ hưu: Chỉ người chồng đã quyết tuyệt không nói đến tình cảm, tổn thương người vợ, người vợ có quyền ly dị)
Đàm Tử Hi thấy nét mặt của Tầm Mịch không có bất luận biểu tình đau khổ nào, trong mắt ý cười cũng thực sáng ngời, không giống miễn cưỡng. Lúc này, mới hơi chút yên tâm.
Trong lòng lại đem đám ruồi tìm đường chết kia mắng mấy ngàn lần.
Sớm biết như vậy, tối hôm qua anh không thèm ngủ, để dành tối nay. Như vậy anh có thể đúng lúc giải quyết, không cho Mịch nhi biết, thì đã không đau lòng rồi.
Thời điểm hai người tới trước cửa Cầm thị thì bên ngoài đã biến thành biển người, đâu đâu cũng thấy người, khá tấp nập.
Ngay bậc thang của đại sảnh, có hai người đang đứng, có vẻ có chút cao cao tại thượng.
Đàm Tử Hi che chở Tầm Mịch tới gần đám người, thì nghe được giọng nói của Cầm Hoài Sắt.
“Mọi người, mọi người đều đã hiểu lầm chị Tầm Mịch rồi, chị ấy không phải là người như vậy”
“Chị ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông, có chút hiểu lầm tôi, cho nên mới gây chuyện với ba ba ”
“Chị ấy thực ra là một người tốt, tuy rằng chị ấy đã đem tôi cùng ba ba đuổi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật của chị ấy. Nhưng tôi biết, khi đó … chị ấy chỉ là đang đau lòng mà thôi”
“Tôi có thể hiểu được tình cảnh lúc đó của chị ấy, chị ấy thật sự rất tốt bụng. Mọi chuyện trước kia đều là mẹ của tôi làm sai, chị ấy không thích tôi cũng là chuyện bình thường”
“Nhưng mong mọi người không cần sỉ nhục chị ấy như vậy, chị ấy không có làm bất luận chuyện gì không tốt hết”
Cầm Hoài Sắt dáng người mảnh mai, hiên ngang lẫm liệt bước lên một bước, giọng điệu rất là kiên định mở miệng nói.
Đôi mắt to ướt dầm dề kia, tựa như mang theo cầu khẩn. Nói xong còn hướng về phía mọi người cúi người độ.
Cô ta hành động như thể chính mình có lỗi và đang nhận lỗi, lập tức đã thu được rất nhiều xúc động từ những người ở đây.
“ Cầm nhị tiểu thư thật là quá tốt bụng rồi, Cầm đại tiểu thư làm người … Hừ, ai mà không biết, ha “