【 Em giống như là một mồi lửa, đốt cháy trái tim anh.
—— Đàm Tử Hi 】
—————
Tầm Mịch cười lạnh một tiếng, hôm nay chính là ngày sinh nhật của cô, làm một người cha lại không tự mình lên dẫn cô đi xuống. Còn muốn chính cô tự mình đi xuống, thật cho là cô rất ngu xuẩn sao.
Tầm Mịch ơi Tầm Mịch!
Cô lúc ấy tại sao lại nhìn không ra? Đều đã rõ ràng như vậy.
Những gia tộc lớn có một quy tắc, vào ngày con cái trưởng thành, gia chủ sẽ tự mình dẫn người đó xuống lầu, ý nói cho người ngoài.
Một, đây là đứa con mà ta cưng chiều nhất.
Hai, chứng minh người này sẽ là người thừa kế gia tộc trong tương lai.
Thay giày cao gót, màu đen huyền bí với màu đỏ quyến rũ, hai màu vô cùng xứng đôi, có vẻ càng mê hoặc lòng người.
Mười tám tuổi, là độ tuổi đẹp nhất, sao có thể vứt bỏ được.
Một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ tươi, làm nổi bật màu da trắng như tuyết, mái tóc mượt mà được cố định bằng trâm cài trân châu xinh xắn, đơn giản tùy ý.
Tầm Mịch vừa mới xuất hiện khiến toàn bộ mọi người trong khán phòng kinh diễm. Vô số ánh mắt tán thưởng, thưởng thức cùng ghen ghét, tất cả đều tập trung ở trên người nàng.
Ngược lại, nữ chủ mặc một bộ váy lụa trắng như tuyết, được gia chủ nhà họ Cầm tận tay mang đến, nhanh chóng trở thành phông nền.
Tầm Mịch rất vừa lòng với tình huống này, khóe môi càng tươi cười lớn hơn nữa.
Vốn đã xinh đẹp đến không thể nào đẹp hơn, bởi vì lý tưởng sống của Tầm Mịch là "người thắng thì có tất cả" cộng thêm lòng tự tin. Để mọi người nhìn vào thì thấy được Cầm đại tiểu thư có được sự cao quý cùng sự kiêu ngạo, càng trở nên xinh đẹp, say lòng người.
Mắt đào hoa cong cong hơi rũ, nhìn cha của mình đang đứng lẫn ở trong khách khứa nhìn mình. Tư thế ung dung bước xuống lầu, bước liên tục nhẹ nhàng xuống, đứng vững ở trước mặt Cầm gia chủ.
Trước nay, Tầm Mịch đều là loại người "càng không muốn ta làm, ta càng muốn làm".
Từ trong quyển tiểu thuyết cẩu huyết kia, cô nhìn ra được, Cầm gia chủ chỉ đem người con gái này bồi dưỡng trở thành công cụ.
Khi mẹ của nguyên chủ đang lúc sinh sản, bởi vì xuất huyết nhiều nên qua đời, mà người gây ra tất cả mọi chuyện, chính là mẹ của Cầm Hoài Sắt.
[Nguyên chủ: chỉ cơ thể mà Tầm Mịch đang trú ngụ (người này đã chết, chỉ còn thể xác, không còn linh hồn)]
Nếu không phải mẹ của Cầm Hoài Sắt chạy đến trước mặt mẹ của nguyên chủ muốn mẹ nguyên chủ chấp nhận bà ta vào Cầm gia, bà ta nói mình cũng có con với Cầm gia chủ.
Khiến mẹ của nguyên chủ kích động, tức giận đến động thai.
Trước tiên sinh non, cuối cùng ném mạng.
Tầm Mịch có thể hiểu được lý do vì sao nguyên chủ lại gây chuyện ngay tại ngày sinh nhật của mình. Cho dù là ai cũng sẽ không thể tươi cười trước mặt người gián tiếp hại chết mẹ của mình.
"Cha thật là không công bằng, hôm nay chính là sinh nhật của con, cha lại không dẫn con xuống. Không thể được! Cha nói... muốn như thế nào bồi thường cho con đây"
Tầm Mịch bĩu môi, vẻ mặt "con không vui, cha mau tới dỗ con" quyến rũ lại kiêu ngạo.
Những quý phu nhân trong phòng khách bị vẻ mặt của cô gợi lên bản năng của người mẹ, hận không thể đem tất cả sự chiều chuộng đều tặng cho cô.
Có lẽ là không nghĩ tới Tầm Mịch sẽ phản ứng như thế, Cầm Thịnh có kinh ngạc một chút, lời nói đang chuẩn bị nói ra cũng bị nghẹn ở trong miệng.
Tầm Mịch không có ý định tạo cơ hội cho hai người này diễn trò, tầm mắt chuyển sang cô gái mặc váy trắng đang đứng bên cạnh Cầm Thịnh.
Rất ngây thơ, rất trong sáng, nghi ngờ hỏi:
"Cha, cô gái xinh đẹp này là ai vậy?"
"Đây là lần đầu tiên con nhìn thấy cô ấy, chắc không phải là mẹ kế trong tương lai của con chứ?"
Ta khiến dư luận ghét bỏ chết hai người các ngươi, cho các ngươi dám làm hại nguyên chủ ( Cầm Tầm Mịch), hừ ╭(╯^╰)╮
Cô nhớ rất rõ, nguyên bản cốt truyện là
"Nguyên chủ nhìn thấy cha của mình, rất vui vẻ, lập tức đi tới. Cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, cặn bã cha đã mở miệng nói trước. Đây là Cầm Hoài Sắt, em gái của con. Sau này, con phải chăm sóc em thật tốt"
Muốn chăm sóc như thế nào? Còn bắt nguyên chủ phải yêu thương em gái?
Chuyện này khiến nguyên chủ tức thở không ra hơi, cũng cùng lúc trở mặt.
Mà cô con gái ngoài giá thú này đúng lúc vào thế yếu, giả dạng đáng thương, dáng vẻ vô cùng ngụy bạch liên.
(Ngụy bạch liên: là từ lóng chỉ những người giả vờ trong sáng, yếu đuối, cần người che chở, nhưng nội tâm lại vô cùng thâm hiểm, độc ác)
Điều này khiến cơn tức giận của nguyên chủ lại bùng nổ, cũng đem trận mâu thuẫn này thăng cấp tới giai đoạn gay cấn.
Cô không có ngu ngốc giống như nguyên chủ, cái ánh mắt ghen ghét vừa mới lóe qua kia, còn không phải đến từ cô em gái thiện lương này sao.bg-ssp-{height:px}
Cầm Thịnh xấu hổ đến mặt cũng biến thành màu đen, ông không biết nên nói cái gì với Tầm Mịch.
Cầm Hoài Sắt đứng một bên, đầu nhìn xuống đất, tóc mái chảy xuống, che đậy một tia oán hận cùng không cam lòng chợt lóe rồi biến mất trong ánh mắt kia.
Lại ngẩng đầu lên, trên mặt đã là bộ dáng tội nghiệp, giống như ai đó đang ức hiếp cô ta.
Chỉ là, cô ta chưa kịp chuẩn bị diễn xuất thì Tầm Mịch đã mở miệng nói tiếp:
"Vị tiểu thư này, tôi hình như không có khi dễ cô thì phải, cô bộc lộ ra biểu tình như vậy là có ý?"
"Nếu vừa rồi tôi có lỡ lời nói sai điều gì... tôi xin lỗi"
Trên mặt Tầm Mịch không hề che dấu sự chán ghét, cơ thể còn trực tiếp phản ứng, lui về phía sau một bước xa.
Nếu là thành một người khác, hành động phản cảm như vậy, còn không che dấu sự chán ghét, sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.
Nhưng Cầm đại tiểu thư hành động như vậy, lại được mọi người thông cảm.
Vì sao?
Tất nhiên là vì chuyện mười tám năm về trước, tất cả mọi người đều biết chuyện đó.
Tiểu tam giả vờ đáng thương mong mọi người đồng tình, còn muốn vào Cầm gia làm bà chủ, làm hại Cầm chủ mẫu sinh non, xuất huyết quá nhiều mà chết.
Cho đến bây giờ vẫn còn có người nhắc tới, đủ để biết, lúc ấy, chuyện đó lớn tới cỡ nào.
Từ chuyện đó trở về sau, Cầm đại tiểu thư ghét nhất có người ở trước mặt trang cô giả vờ tội nghiệp, đáng thương.
Cô cũng từng tuyên bố, cô chính là chán ghét những ai giả vờ tội nghiệp, đáng thương. Mặc kệ, là thật hay giả. Nếu là không thích cô, thì không cần tiếp xúc với cô.
Tính cách kiêu ngạo như vậy, rất dễ dàng khiến hình tượng của cô bị bôi đen, nhưng vẫn có một số người rất thích tính cách thẳng thắng của cô.
Thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét. Ít ra, cô sẽ không đâm sau lưng cho người khác.
Cho nên, mọi người sau khi nghe Tầm Mịch nói xong, phản ứng đầu tiên không phải chỉ trích Tầm Mịch. Mà là nhìn cô gái kia, người dám giả vờ tội nghiệp ở trước mặt Cầm đại tiểu thư, rốt cuộc là ai?
Cầm Thịnh cũng phát hiện không khí xung quanh có chút biến hóa. Hôm nay, đáng lẽ là chuẩn bị một bữa tiệc trưởng thành cho Cầm Tầm Mịch.
Cũng muốn mượn cơ hội này tuyên bố, Hoài Sắt trở về nhà họ Cầm, cho những người này đều biết, nhà họ Cầm còn có thứ nữ.
Cầm Hoài Sắt sững sờ đứng yên tại chỗ, cô ta không hiểu, vì sao mọi người lại phản ứng như vậy?
"Chị, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là em sai, em không nên tới"
"Không nên nghe lời cha, rằng, chị thật sự đã tha thứ cho em, chị, thực xin lỗi, em sẽ đi ngay"
Lời nói có ba phần giả dối, bảy phần tính toán, Cầm Hoài Sắt giả vờ tội nghiệp nhiều năm như vậy, diễn xuất chắc chắn là hơn người.
Bộ dáng tội nghiệp, hợp với nhỏ giọt nước mắt sắp rơi xuống khóe mắt kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tính tình yếu đuối.
Một bộ váy trắng mặc trên người, phảng phất như một đóa sen trắng đón gió tung bay.
Nhưng không thể không nói, dáng vẻ này thật sự có thể khiến nam nhân xúc động muốn bảo vệ.
Chính xác là vậy, ở đây đã có một vài nam nhân ngu ngốc muốn động dục.
Nhưng mà, nữ nhân thì lại khác, chỉ trong nháy mắt, từ trong lời nói kia, bọn họ có thể nghe ra được ý tứ trong đó, lập tức hiện ra sự khinh thường.
Thì ra đây là đứa con gái do tiểu tam năm đó sinh ra, thật là không cùng loại không vào một nhà.
Bên trong mấy gia tộc lớn, ai ai cũng đều có tình nhân, nên con ngoài giá thú là chuyện bình thường.
Cho nên, tất cả những quý phu nhân ở đây đều đặc biệt chán ghét con ngoài giá thú, dù là chính mình từng trải qua hay là chưa trải qua.
Tầm Mịch sững sờ tại chỗ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trừng to.
Gắt gao nhìn cô gái xoay người muốn rời đi kia, lại bị cha mình ngăn lại.
Giọng nói có chút run rẩy, hỏi:
“Cha, cha nói cho con, cô gái này là ai?”
“Tại sao cô ta lại kêu con là chị, con nhớ rõ là, người mẹ cao quý của con chưa từng mang thai lần thứ hai”
Khuôn mặt đau khổ cùng giọng nói đầy chua xót, cô nỗ lực áp xuống sự kinh hoàng cùng hoang mang trên mặt xuống, lại làm sao cũng áp không được.
Đôi mắt hoa đào ngập nước mang theo cảm xúc chờ mong, rõ ràng đến mức khiến người đau lòng.
Nam nhân vừa mới bước vào đại sảnh, nhìn đến chính là một cô bé toàn thân lửa đỏ, đôi mắt ẩn chứa bi thương, lại cứng cỏi, kiêu ngạo.