Editor ️: Lãnh Sam.
Vừa nghe được hai chữ hồ nước.
Sắc mặt Ngôn Tuyết nháy mắt trắng bệch.
Tái nhợt giống như một tờ giấy trắng.
Ngôn Linh chú ý đến biểu cảm của cô ta, bất động thanh sắc cong cong môi.
Đáy lòng đã có đáp án.
Cái gọi là nhiệm vụ này không có gì quá khó khăn, chuyện ở hồ nước, đẩy nguyên chủ xuống, không ai khác chính là Ngôn Tuyết.
Mà phản ứng hiện tại của Ngôn Tuyết cũng đủ để chứng minh đáp án này.
Cô cười nhạo một tiếng, lời nói ẩn chứa châm chọc.
" Còn không đi, tôi liền phải báo nguy."
Ngôn Tuyết không thể tin tưởng nhìn cô, giống như là đã sợ hãi đến cực điểm, bước chân hoảng loạn lui về phía sau, cẳng chân đụng vào ghế dựa, phát ra tiếng vang, cũng không thấy cô ta liếc mắt một cái.
Ngược lại, hoảng hốt chạy đi.
Câu nói kia của Ngôn Linh, tựa như chính là cái ma chú.
Tuy rằng mọi người xung quanh thập phần tò tò, nhưng lại không đoán được chuẩn ý nghĩa của nó là gì.
Lục Mao lấy đủ dũng khí đi đến chỗ Ngôn Linh, muốn hỏi một chút , lại bị ánh mắt lạnh như băng sương của cô dọa sợ tới mức thành thành thật thật trở về chỗ ngồi của mình.
Sát khí ở đáy mắt lão đại, thật là đáng sợ!
Cả người còn đang run bần bật nè.
Buổi chiều tan học.
Ngôn Linh còn chưa ra khỏi cửa lớp, Phong Lâm đã đứng đợi ở bên ngoài.
Trong phòng học, mọi người đột nhiên cười vang một trận.
Ánh mắt tò mò qua lại bồi hồi giữa hai người.
Bọn họ là thật sự tò mò, rốt cuộc quan hệ của hai người này là gì.
Ảnh chụp đôi này nắm tay nhau, không ít người đều đã nhìn thấy.
Nhưng mà suốt mấy ngày nay, không ai đứng ra làm sáng tỏ, cái gì cũng không giải thích,liền cứ để mọi người tùy ý suy đoán.
Ai, đem quần chúng bọn họ làm mệt muốn chết rồi.
Đầu năm nay, làm quần chúng ăn dưa cũng rất mệt.
Ngôn Linh vẻ mặt bình tĩnh buông quyển sách trên tay xuống, mang theo điện thoại, nện bước vững vàng đi về phía Phong Lâm.
Ở thời điểm cô còn cách Phong Lâm nửa bước chân, Phong Lâm đột nhiên hướng về phía cô duỗi tay.
Hai người liền như vậy tự nhiên mà dắt tay nhau.bg-ssp-{height:px}
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sóng vai rời đi.
Sau ba giây đồng hồ.
Phòng học một mảnh sôi trào.
Bao gồm nơi hai người đi qua.
Đều khiến xuất hiện một trận khe khẽ nói nhỏ.
Này mẹ nó hai người đã quang minh chính đại đi cùng một chỗ, còn cần nói cái gì?
Căn bản không cần giải thích gì thêm nữa.
Mắt thấy là thật, bọn họ đã biết được chân tướng!
Không sai, hai người này chính xác là đang yêu đương!
Giáo thảo cùng tân nữ thần yêu đương, cái tin tức này, nhanh chóng lan khắp trường học.
Đề tài về Ngôn Tuyết trên diễn đàn, cũng bị kéo xuống.
Mà đương sự Phong Lâm.
Lại có chút rối rắm cùng Ngôn Linh nói về sự tình của Ngôn Tuyết, " Anh......anh gạt em làm một việc."
" Cái gì?" Ngôn Linh có chút khó hiểu.
Hắn làm cái gì?
Cô có chút tò mò.
Phong Lâm, " Những cái tin về Ngôn Tuyết trên diễn đàn, là anh thả ra."
Ngôn Linh, " Nga, như vậy? Có gì đâu?"
Phong Lâm kinh ngạc nhìn cô.
" Em không tức giận sao? Không cảm thấy anh có chút tàn nhẫn?"
Ngôn Linh bật cười, " Vì cái gì muốn tức giận, những cái anh nói, đều là sự thật, Ngôn Linh cũng xác thật đã làm những việc đó, bị anh phơi ra ánh sáng, cũng là cô ta xứng đáng! Tôi trừ phi là điên rồi, mới đi tức giận?"
Ngô, cô thoạt nhìn, giống cái loại thánh mẫu bạch liên hoa sao?
Ngôn Tuyết thương tổn cô, cô lại đi móc tâm của mình ra mà đối xử tốt với cô ta?
Sợ là có bệnh đi?
Không giết chết Ngôn Tuyết, cô đã là hạ thủ lưu tình.
Cách làm của Phong Lâm, không sai.
" Anh bất quá là muốn cô ta xin lỗi em, không nghĩ tới, cô ta cư nhiên......"
Nghe vậy, Ngôn Linh thuận thế tiếp lời, " Không nghĩ tới, cô ta cư nhiên không biết xấu hổ như vậy, còn nghĩ đem sự tình đẩy lên người tôi? Thật ra, không sao cả, tôi cũng không phải một hai cần xin lỗi, chỉ là muốn Ngôn Tuyết không thoải mái thôi, anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, cục diện hiện nay, cũng khá tốt."