Editor️: Lãnh Sam.
Mỗi khi nghe được mấy lời nghị luận này.
Ngôn Tuyết liền hận không thể giết chết Ngôn Linh.
Nếu không phải đầu óc Ngôn Linh đột nhiên thông suốt.
Có lẽ hiện tại, Ngôn Linh vẫn như cũ là đứa con gái xấu xí không ai thèm hỏi thăm kia.
Mà cô ta, vẫn giống lúc trước là nữ thần chói sáng.
Còn có Sở Hạ, cũng vẫn như cũ là bạn trai của cô ta.
Tuy nói hiện tại, bọn họ chưa có chia tay, nhưng Sở Hạ căn bản không hề quan tâm gì đến cô ta.
Quan hệ giữa bọn họ còn không bằng so với cái người xa lạ.
Ngôn Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên trong đầu xuất hiệncái kế hoạch.
Thời gian đến kỳ thi còn hơn một tháng, liền tính cô ta vẫn giữ vị trí thứ hai cao tam thì sao cơ chứ?
Cô ta lại không thể chạy đến trước mặt Ngôn Linh, đem cô hung hăng ấn trên mặt đất mà cọ xát.
Huống chi, cô ta cũng không đợi được đến lúc đó.
Hiện tại, sự ghen tỵ ở đáy lòng, cơ hồ đem cả người Ngôn Tuyết thiêu đốt đến hầu như không còn.
Nếu mọi người đều cảm thấy Ngôn Linh thuần tịnh an nhàn, giống nữ thần, như vậy, cô ta liền đích thân giúp Ngôn Linh đem cái thanh danh này hủy hoại!
Đến lúc đó, mặc kệ là thanh danh, hay là thành tích, cô ta đều có thể đem Ngôn Linh hung hăng dẫm dưới chân.
Cái loại như thành tích này, nếu xét theo một phương diện đối lập nào đó, nhiều nhất, cũng chỉ có thể xem như thêm phân hạng.
___
Sau bữa tiệc lớn kia.
Ngôn Linh rốt cuộc tiến vào trạng thái khẩn trương học tập.
Thời điểm đi học, nghiêm túc nghe giảng bài.
Thời điểm tan học, nghiêm túc làm bài.
Rồi rất ngoan ngoãn chờ Phong Lâm giúp mình bổ sung tri thức.
Một Ma Tôn giết người không chớp mắt, rốt cuộc bị Phong Lâm lừa thành một Ma Tôn nỗ lực ham học hỏi......
Ngôn - Ma Tôn - Linh, "......"
Trên thực tế, cô cũng không tính nỗ lực ham học hỏi, cô chỉ là muốn xoát độ hảo cảm, lại ngẫu nhiên kéo cái giá trị hắc hóa.
Thuận tiện, lại ngược ngược tra, hướng tới phương hướng làm một nữ vương mà đi.......
Ai, nhưng mà trên đời này, quá nhiều chuyện, luôn là không như mong muốn.
May mắn duy nhất, đại khái là ngộ tính của Ngôn Linh.bg-ssp-{height:px}
Tuy nói, trí nhớ của cô không tốt lắm.
Nhưng ở phương diện học tập này, Ngôn Linh giống như là khai quật được thiên phú.
Những cái kiến thức kia, ở trong đầu cô, có thể nhanh chóng được thông hiểu.
Ngay cả Phong Lâm đối với biến hóa này của Ngôn Linh, cũng rất kinh ngạc.
Bất quá, thật mau, Phong Lâm liền phát hiện một mặt biến hóa khác ở cô.
Đó chính là......
Nếu ở phương diện học tập trí nhớ Ngôn Linh càng tốt, thì ở các phương diện khác, trí nhớ sẽ càng giảm xuống.
Tức giận đến Phong Lâm một giây muốn giết người.
Mắt nhìn giá trị hắc hóa của Phong Lâm cọ cọ tăng lên.
Ngôn Linh đặc biệt ngoan ngoãn trấn an hắn, " Ai, anh phải hiểu được, ông trời rất công bằng, nếu đã mở cho tôi một cái cửa sổ, vậy nhất định sẽ đóng một cái khác lại, coi như là bổ sung cho nhau!"
Phong Lâm, "......" Ai mẹ nó gặp qua vụ trí nhớ bổ sung cho nhau kiểu này chứ?
Huống chi, hiện tại Ngôn Linh, đối với ký ức của nguyên chủ, đã quên đến không sai biệt lắm, những cái kiến thức kia, thật giống như là đem những ký ức vốn đã không nhiều lắm của cô kéo đi hết.
Vạn nhất một ngày nào đó......
Cô cũng đem hắn quên mất thì làm sao bây giờ?
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, bản thân Ngôn Linh không ý thức được tầm quan trọng của vấn đề này.
Cô đã quên.
Cô căn bản là không nhớ rõ.
Bỗng thấy giá trị hắc hóa của Phong Lâm tăng đến bằng độ hảo cảm.
Sợ đến mức Ngôn Linh cả người chấn động, cuống quýt dỗ hắn, " Ai ai ai, tôi nói giỡn, yên tâm a, dù tôi quên mình là ai, cũng sẽ không quên anh."
Ngoan, đừng tức giận! Đừng hắc hóa!
Chúng ta chờ độ hảo cảm đến , rồi lại hắc hóa!
Nghe lời!
Phong Lâm hừ lạnh một tiếng, không nói cái gì nữa, tùy tay đem bút ký hắn cực cực khổ khổ viết ra, ném vào thùng rác.
___
Các tiểu khả ái ơi, cầu vote, cầu comment, cầu follow a aa ~~~