Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor️: Lãnh Sam.
Ngôn Linh thấy hệ thống giả chết, mười phần bất mãn.
Cô nhìn chằm chằm hư không, lại kêu nó một tiếng.
Nhưng mà, hệ thống chính là chết sống cũng không chịu xuất hiện.
Thái độ của nó, cũng làm Ngôn Linh ý thức được, ý tưởng của cô là bất khả thi.
Với khả năng hiện tại, cô không có cách nào mang Phong Lâm đi cùng được.
Nguyên bản tâm tình đang bình tĩnh, chợt trở nên có chút vi diệu.
Vậy vị diện tiếp theo, còn có thể gặp lại hắn không?
Cảm xúc của Ngôn Linh, đột nhiên có chút nói không rõ.
Ánh mắt bỗng chốc dừng trên mấy quyển bút ký kia, nét chữ rồng bay phượng múa, đâm vào trái tim cô.
" A." Ngôn Linh khẽ cười một tiếng.
Muốn hay không tiếp tục gặp được hắn, đó là chuyện của cô, trước nay đều không tới phiên dị thời không làm chủ.
Tựa như ký ức vậy, dù cho tàn khuyết, nhưng những lựa chọn quan trọng nhất, vẫn như cũ nằm ở trong tay chính mình!
Bầu trời chợt biến đổi, sấm sét ầm ầm, bên trong hư không.
Hoảng hốt nứt ra một khe hở.
Giữa trời xuất hiện một dải ánh sáng nhạt, vật này quỷ dị chui vào bên trong khe hở kia, nhanh chóng biến mất không thấy.
Hư không bình tĩnh như lúc ban đầu.
Lúc đó, trong trường học, rõ ràng đang là tháng giêng trời quang, đột nhiên cuồng phong gào thét, một hồi mưa to tầm tã tới.
Kinh ngạc đến không ít người.
Cũng khiến không ít người hùng hùng hổ hổ.
Ai cũng không nghĩ tới, loại thời điểm này, lại có mưa to như vậy.
Thời tiết rõ ràng đang sáng sủa.
Mọi người một bên mắng, một bên chạy trú mưa, than thời tiết thất thường.
Liền ở ngay lúc này.
Ký túc xá nữ, đột nhiên có một bóng người hiện lên.
Mang theo mũ, lén lén lút lút.
Hướng về chỗ sâu bên trong hành lang chạy đến.
Bóng người này, quay lại vội vàng, ai cũng không lo để ý.
Đồng thời.
Điện thoại của Ngôn Linh nhận được một tin nhắn.
Nhìn thoáng qua nội dung, cô cong cong môi, giữa mày toàn là châm chọc.bg-ssp-{height:px}
Cô liếc mắt nhìn mưa to bên ngoài, đứng dậy tùy tay tắt đèn.
Mưa to ước chừng đến nửa tiếng.
Lúc này, đã gần giờ.
Cửa ký túc xá, cũng đã bị đóng lại.
Mặt đất được cơn mưa xối qua, lộ ra sự tươi mát.
Ánh đèn ven đường mỏng manh.
Mờ nhạt lại không có một tia ấm áp, ngược lại là nhiều thêm vài phần lạnh lẽo.
Ngày hôm sau.
Lầu bốn ký túc xá nữ.
Âm thanh tiếng thét chói tai trộn lẫn tiếng mắng tức giận.
Thật mau, hấp dẫn không ít tầm mắt mọi người.
Chỉ thấy một nam một nữ bị vây bên trong bởi không ít nữ sinh, mà nữ sinh kia, đúng là Ngôn Tuyết đang mặc áo ngủ.
Cô ta tóc tai hơi hơi có chút rối loạn, trên mặt mang theo đỏ ửng không bình thường.
Đến nỗi là tức giận, hay là xấu hổ, tạm thời vẫn không thể biết được.
Nam sinh bên cạnh cô ta, mặc giáo phục, vẫn luôn cúi đầu, chỗ cỗ bị móng tay cào ra vết máu, thoạt nhìn rất chật vật.
Mới sáng sớm, nam sinh xuất hiện ở ký túc xá nữ?
Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Trong đám người, không biết là ai đột nhiên hô lên một tiếng, " Sở Hạ?"
Nam sinh kia cả người chấn động, lại đem đầu rụt rụt vào bên trong cổ áo.
Nhưng mà, động tác của hắn, lại vừa lúc xác thực tiếng hô kia.
" Sở Hạ! Hắn thật đúng là Sở Hạ!"
" Cái gì? Đừng nói giỡn được không? Đây là ký túc xá nữ, Sở Hạ như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?"
" Sao lại không có khả năng a! Sở Hạ cùng Ngôn Tuyết không phải đang hẹn hò sao?"
" Ai, vậy cũng không thể đến ký túc xá nữ a! Trời ơi, cậu xem bọn họ, quần áo cũng không chỉnh tề, thật ghê tởm a!"
"......"
Âm thanh nghị luận, châm chọc, khiến cho sắc mặt Ngôn Tuyết càng thêm khó coi.
Nước mắt treo trên mặt cô ta, mắt nhanh chóng liếc một cái, theo bản năng tìm một cái lối thoát.
Ngay sau đó, động tác nhanh chóng vọt qua phía bên kia.
Bay nhanh chui vào một gian phòng ngủ đang mở.
Đồng thời, Sở Hạ cũng phản ứng cực nhanh, so với Ngôn Tuyết thì hắn đứng gần gian phòng kia hơn, dục vọng cầu sinh mãnh liệt, thúc đẩy hắn nện bước theo Ngôn Tuyết, hai người cùng chui vào phòng ngủ, chợt, cửa phòng một phen bị đóng lại.
_____
Chúc mừng truyện đạt hơn k lượt view nè!!! Cảm ơn các tiểu khả ái thân yêu đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện aaa~~~