Editor️: Lãnh Sam.
Chỉ chớp mắt.
Một tháng đi qua.
Kỳ thi cũng sắp đến.
Một tháng này ở trường nhìn như gió êm sóng lặng.
Kỳ thật chính là sóng ngầm mãnh liệt.
Ngôn Tuyết quyết tâm phải thi cho tốt, ngồi ổn định ở vị trí thứ hai.
Mà Ngôn Linh, cũng nỗ lực mười phần.
Kể từ đó, lại có người đem bọn họ ra so sánh với nhau.
Thường xuyên qua lại, lần thi này, tựa hồ lại trở thành một trận đánh không khói thuốc súng giữa hai người.
Không ít đồng học đều cảm thấy, Ngôn Linh tuy xinh đẹp, nhưng là trên phương diện học tập, đã định trước là bại bởi Ngôn Tuyết, rốt cuộc, đệ nhất đếm ngược từ dưới lên cũng không thể nào so sánh với đệ nhị toàn ban được.
Ngôn Tuyết lại còn vô cùng vui vẻ, thề nhất định phải đem Ngôn Linh đạp xuống dưới chân mình.
Xinh đẹp thì có ích gì? Còn không phải chỉ là cái bình hoa?
Sao có thể so với cô ta?
Không chỉ xinh đẹp, học tập còn tốt, hoàn toàn không có khuyết điểm nào.
Cô ta thật sự rất tự tin!
Phong Lâm đối với việc phụ đạo cho Ngôn Linh, thật ra không có ý kiến gì.
Rốt cuộc, đầu óc Ngôn Linh, xác thật rất linh hoạt.
Đương nhiên nếu dung lượng não của cô không có vấn đề, hắn khả năng càng sẽ vui vẻ hơn.
Bất quá, giống như những gì Ngôn Linh nói, cô quên đều là một số việc không quan trọng, còn về Phong Lâm, một chút cô cũng không quên.
Điều này làm cho Phong Lâm cảm giác được an ủi vô cùng lớn.
Độ hảo cảm cọ cọ tăng tới .
Ngày thi đầu tiên của Ngôn Linh, khác với Phong Lâm.
Cô thi buổi sáng, còn Phong Lâm buổi chiều.
Trước khi đi thi, Phong Lâm cố ý dặn dò vài câu, sau đó mới để Ngôn Linh tiến vào trường thi.
Bộ dáng kia, rất có vài phần tư thế của các bậc phụ huynh đưa con đi thi đại học.
Lục Mao đứng một bên xem, tâm tình vi diệu.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Tiểu Nhan nhà hắn.
Nhưng mà, Tiểu Nhan cái gì cũng không dặn dò, chỉ là tặng hắn một câu: Cố gắng hết sức liền tốt.bg-ssp-{height:px}
Lục Mao, "......" Này mẹ nó còn chưa có thi đâu, liền bắt đầu an ủi hắn!
Ý tứ gì đây?
Ngôn Linh mười phần không khách khí quay đầu lại cắm thêm cho Lục Mao một đao, " Ý của Tiểu Nhan chính là...... Biết cậu không giỏi, cô ấy đang an ủi cậu."
" Tôi rõ ràng rất nghiêm túc học tập!" Hắn yêu cầu an ủi sao?
Hắn muốn được cổ vũ!
Hắn cũng có mục tiêu!
Ngôn Linh cười khẽ ra tiếng, " Sờ sờ lương tâm cậu thử xem, đi theo nói với Tiểu Nhan: Cậu thật sự rất nghiêm túc học tập, cậu cảm thấy, cô ấy sẽ tin tưởng sao?"
Mẹ nó hơn một tháng, liền nhớ kỹ được mấy cái công thức không có gì dùng.......
Cái này kêu là hảo hảo học tập?
Đừng đạp hư bốn chữ nghiêm túc học tập được không?
Lục Mao tâm tình vi diệu cúi đầu, "......" Khả năng là về mảng học tập này hắn không có yêu thích đi!
Cô ấy là tiểu thiên tài nổi danh trường học, mà hắn, lại là thiếu niên có vấn đề bậc nhất cả trường.
Hai người như vậy, thật sự tương lai sẽ có liên quan với nhau sao?
Đột nhiên, hắn lâm vào mê mang.
Ngôn Linh đi vào trường thi không quá vài phút, điện thoại Phong Lâm bỗng vang lên một chút.
Hắn móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện có một cái dãy số xa lạ gửi tin nhắn đến.
Trên tin nhắn, ghi hai hàng chữ rất đơn giản.
[ Ngôn Linh, thi tốt nha, em có thể!]
Ừm, cộng thêm một cái tên của nam sinh.
Phong Lâm nhìn chằm chằm tin nhắn, suy tư ba giây đồng hồ, rốt cuộc từ trong trí nhớ đem cái nam sinh này lấy ra.
Hắn nghĩ tới.
Đây là nam sinh khi Ngôn Linh đến phòng học tìm hắn, muốn xin số điện thoại của cô.
Khóe môi Phong Lâm xẹt qua một tia cười lạnh, ngón tay thon dài đánh mấy chữ phản hồi lại, [ Tôi là Phong Lâm, cậu gửi nhầm rồi.]
Cái này gọi là giết người không thấy máu!
Đồng học Phong Lâm một câu nhẹ nhàng, đem một người không tính là tình địch nhất chiêu thiêu chết.
Số điện thoại lúc trước Ngôn Linh đưa cho nam sinh kia không phải của cô, mà là của Phong Lâm hắn.
Cái này chẳng lẽ còn không thể chứng minh quan hệ của hắn cùng Ngôn Linh sao?
Ừm, quay đầu lại nhất định phải khen thưởng tiểu bảo bối nhà hắn, quá ngoan!