Editor️: Lãnh Sam.
Ngôn Linh khẽ nâng cầm, hai tròng mắt mát lạnh từ trên người Tôn lão sư xẹt qua.
Sau đó, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Động tác dứt khoát lưu loát.
Cả người thanh quý lạnh lùng, khiến mọi người nhìn đến liền tâm lỡ một nhịp.
Tôn lão sư thấy cô đã ra bên ngoài đứng, còn có thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều người như vậy, cảm xúc trên mặt càng thêm khó coi.
" Các em nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn, liền cùng em ấy cút đi!"
Tiếng nói vừa dứt.
Mấy nam sinh ngồi phía sau sôi nổi giơ tay lên.
Trong đó có nam sinh trên đầu có một nhúm tóc xanh tên Lục Mao, tiếng nói to lớn vang dội nhất.
Hắn là lão đại của những người này.
" Lão sư, em muốn cút đi."
" Lão sư, em cũng muốn!"
" Lão sư, em cũng......"
"......"
Lời còn chưa nói xong.
Sắc mặt Tôn lão sư đầy tức giận đem sách vở ném về phía mấy người bọn họ.
Sách vở cùng gương mặt còn tính là tuấn lãng của Lục Mao khó khăn lắm cọ qua, cũng may Lục Mao phản ứng cực nhanh, nếu không kém chút liền phải hủy dung.
" Cút!" Nữ lão sư lạnh giọng khiển trách.
Nhìn mấy nam sinh nghịch ngợm mà lại có chút bĩ, đau đầu không thôi.
Lớp của bà, thế nào sẽ có này đó học sinh không học vấn không nghề nghiệp như vậy đâu?
Hiện tại hay rồi, lại xuất hiện tới một cái thích làm yêu Ngôn Linh?
Lớn lên còn xinh đẹp như vậy?
Vạn nhất lại nháo ra cái chuyện gì, thật đủ làm bà phiền lòng......
Lúc đó, mấy nam sinh kia, một lăn long lóc từ vị trí phía trên lẻn đến ngoài cửa hành lang.
Còn tri kỷ thuận tay đem cửa sau của phòng học đóng lại.
Làm như vậy, liền giảm bớt một ít tầm mắt.
Chính đang ăn không ngồi rồi Ngôn Linh, "......" Vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy bên cạnh mình nhiều thêm vài người.
Khí chất lạnh lùng trên người cô, khiến bọn họ hơi há mồm, nên cũng không dám tùy ý nói ra mấy lời hỗn loạn gì.
Rốt cuộc, vừa mới nảy liền cả Tôn lão sư cô đều không sợ a.
Chậc, nhìn thì nhu nhu nhược nhược.bg-ssp-{height:px}
Chính là cái tính tình này, nhưng thật ra không nhỏ.
Lục Mao nhìn chằm chằm Ngôn Linh, liếc mắt một cái đánh giá từ trên xuống dưới.
Thiếu nữ lớn lên không tồi, là loại hình hắn thích, trước kia thật sự không phát hiện Ngôn Linh này còn có thể đẹp như vậy?
Hắn lộ ra vài phần cười xấu xa, học theo những cái lưu manh bên ngoài dùng ngữ khí nhẹ giọng nói, " Em gái nhỏ, đứng ở chỗ này có phải hay không cảm thấy đặc biệt nhàm chán? Nếu không, anh đây bồi em chơi một lát?"
Mặt khác mấy người còn lại, ánh mắt đặt biệt rất hiểu ý nhau liền đứng ở phía trước cửa sổ của phòng học, đem tầm mắt bên trong hoàn toàn ngăn cách.
Ngôn Linh nhìn chằm chằm Lục Mao vài giây, gật gật đầu, " Tốt"
Vừa đúng lúc cô còn chưa tìm được người để thử giá trị vũ lực ở cái vị diện này.
Không nghĩ tới, nháy mắt, liền có người tự động đưa tới cửa.
Hệ thống giỏi quá, mỗi ngày liền khen một câu.
Ngôn Linh rũ mắt nghiêm túc vén ống tay áo lên.
Lục Mao thấy động tác này của cô, lập tức liền hứng thú, " Em gái làm gì vậy?"
Nghe thế, Ngôn Linh chớp chớp mắt, con ngươi thanh triệt vẻ mặt vô hại, "Chẳng phải cậu nói muốn chơi với tôi một lát sao?"
Tiếng nói nghe tới lại mềm lại ngọt.
Thế cho nên.
Lục Mao bỏ qua tầng khí lạnh đang tỏa ra trên người Ngôn Linh.
Hắn theo bản năng gật gật đầu, sau đó như là ý thức được cái gì, lại nhanh chóng lắc đầu, " Không phải, tôi......" Tôi chính là nói giỡn.
Đùa em gái nhỏ một chút hắn làm được, nhưng hắn sẽ không bao giờ làm mấy cái chuyện không bằng súc sinh, sao có thể thật sự tạo tai họa cho em gái nhỏ a!
Lục Mao hắn, cũng có nguyên tắc!
Nhưng mà.
Ngôn Linh cũng chưa cho hắn cơ hội giải thích.
Duỗi tay cầm cổ tay của hắn, mũi chân vừa chuyển, lưu loát dứt khoát liền một cái quăng ngã qua vai.
Đàn em của Lục Mao, "......" Lão đại...... Thật vô dụng.
Bị té lăn trên đất Lục Mao, "......." Móa ơi! Đau! Đau! Đau!
Hắn cư nhiên bại bởi một em gái nhỏ?
Không, không phải như thế! Là hắn vừa mới nãy chưa có chuẩn bị tốt, mới bị cô đánh lén thành công!!!
______