Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Chỉ cần hơi sai lệch đi một chút, nhân thiết của thân thể này sẽ hoàn toàn tan vỡ, tiếng nhắc nhở của Tiểu Phấn Hồng vang lên không ngừng, lúc này mới khiến cho Yến Lạc không thể không chậm rãi quay lại lộ tuyến.
Nhưng cũng may là lời này còn dùng được với đứa trẻ từ thơ ấu đã thiếu thốn tình yêu.
Vui mừng.
"Em sẽ không biến mất..." Thân mình Tu Ẩn khẽ cứng đờ, sau đó nhẹ giọng mở miệng, không biết đang muốn thuyết phục Yến Lạc hay là thuyết phục bản thân hắn.
"Đinh -- Giá trị hắc hóa của Tu Ẩn +, /."
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm bất hảo, Yến Lạc hơi hơi giãy giụa, "Tiểu Phấn Hồng, hắn làm sao vậy? Tại sao tôi có cảm giác sự tình không thích hợp a?"
"U a ~ Ký chủ thân ái, bổn hệ thống cảm thấy xe này của cô sắp bị lật a."
Nói như kiểu lật xe là chuyện tốt ấy.
Tiểu Phấn Hồng:......(ΩДΩ) Ký chủ oán hận đầy mình rồi, quên mất cô (TPH) cũng đang trong kỳ thực tập.
Yến Lạc còn chưa kịp lên tiếng cười nhạo Tiểu Phấn Hồng, thân mình chợt mềm nhũn.
"Đinh -- Giá trị hắc hóa của Tu Ẩn +, /."
Đầu có chút choáng váng, trước mắt nổi lên từng khoảng tối đen.
Ngọa tào! Tình huống gì đây?
"Không quan hệ...... Mặc dù không thể nói chuyện, không thể hoạt động...... Nhưng em như vậy cũng được coi như bầu bạn bên người tôi phải không?"
Lời nói nhẹ nhàng dừng ở bên tai, tuy rằng ý thức có chút mơ hồ, nhưng cô vẫn cảm nhận được bả vai chợt ẩm ướt.
Là gì vậy? Nước mắt?
Ý thức tan rã, Yến Lạc ngã vào lòng ngực Tu Ẩn.
"Đinh -- Giá trị hắc hóa của Tu Ẩn +, /."
"Nhiệm vụ thất bại, ký chủ chuẩn bị thoát ly vị diện -- "
Nhiệm vụ thất bại? Thoát ly vị diện?
"Tích tích tích —— Đã chịu công kích không rõ, thoát ly vị diện thất bại, đang tìm hiểu nguyên nhân."
Bên tai là thanh âm điện tử ồn ào ầm ĩ của hệ thống, thanh âm của Tiểu Phấn Hồng cũng mang theo nôn nóng, chốc xa chốc gần.
Loại cảm giác này...... Rốt cuộc là?
Yến Lạc hơi hơi cau mày, quang mang nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, sau đó chậm rãi khép mắt lại.
Ôm Yến Lạc ngã xuống vào trong ngực, trên mặt Tu Ẩn hiện lên cảm giác nặng nề, chặn ngang bế Yến Lạc lên.
Giờ phút này Yến Lạc an an tĩnh tĩnh khép lại đôi mắt, hô hấp bình tĩnh, tựa như đang ngủ.
Tu Ẩn chậm rãi xoay người, ôm Yến Lạc đi đến mép giường, đặt cô lên trên.
Công chúa mỹ lệ an tĩnh ngủ say, sợi tóc đen tản ra đầy giường, vẽ lên một dấu chấm trên bức họa hoàn mỹ mà buồn cười của quốc vương đời trước.
Tu Ẩn khẽ cười một tiếng, mái tóc kim sắc bị ánh mặt trời chiếu vào tạo nên cảm giác mơ hồ, ngón tay vén lên sợi tóc trên gương mặt Yến Lạc.
Gương mặt thiên sứ chậm rãi nảy sinh biến hóa, dưới mắt trái chợt hiện lên hoa văn màu đen thần bí mà quỷ dị.
Tạo nên mỹ cảm sa đọa mà suy sút.
"Lạc Lạc, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để em phải biến mất, tôi tặng một nửa của tôi cho em được không? Như vậy em sẽ không đau, cũng không phải sợ, càng không thể rời đi tôi."
Phảng phất Tu Ẩn đối với quyết định của mình thập phần hài lòng, khóe môi hơi ngoéo, rõ ràng là ý cười như ánh mặt trời nhưng lại khiến cho người ta bất chợt đánh rùng mình một cái.
......
Tình huống xung quanh có chút vi diệu, như đang trong một cái rương bị bịt kín, bóng đen vô tận làm Yến Lạc không tìm thấy đường ra.
Vài lần kêu gọi Tiểu Phấn Hồng đều không được đáp lại, có chút bất an nhưng chưa đến mức sởn tóc gáy, nhưng lại khiến Yến Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quả nhiên là nam thần hắc hóa o(╥﹏╥)o, Cô nghĩ về đại lão quá đơn giản rồi, nhìn bộ dáng ngày thường của đứa trẻ kia phúc hậu mà vô hại, theo bản năng liền xem nhẹ trình độ nguy hiểm của hắn.