"Tôi nói cậu không cần tới." Quân Sâm hôm nay khó có khi nhẫn nại nói lại lần nữa, "Bên này không có chuyện gì, Tuyết Cầu rất tốt, mấy ngày nay không có việc gì thì không cần đến chỗ tôi đâu."
"Ai? Nhưng mà lão đại.."
Âm thanh Phương Nguyên còn vang lên bên tai, nhưng hô hấp Quân Sâm chợt ngừng lại, nhìn tiểu cô nương đi ra từ phòng ngủ, sau đó quyết đoán mở miệng.
"Tôi còn có chuyện, cúp đây."
"A? Lão đại.."
Phương Nguyên còn chưa nói xong, đã bị Quân Sâm tắt máy.
Yến Lạc đồng tình nhìn thoáng qua điện thoại bị ném trên sô pha, thật sâu cảm thấy Phương Nguyên cũng không dễ dàng gì.
Ánh mắt Quân Sâm lại chăm chú đặt trên người Yến Lạc.
Tiểu cô nương phấn nộn khả ái, trên người mặc áo sơ mi của hắn, đối với cô, size của hắn quá lớn, vạt áo lỏng lẻo rũ xuống, che đi phần đùi, mặt trên, cổ áo có chút rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và một chút da thịt bên bả vai.
Bộ dáng nhỏ xinh kiều khí, tựa hồ có chút câu nệ.
Trên thực tế, Yến Lạc bị nhìn chằm chằm đến nỗi sau lưng hơi nổi da gà, nắm góc áo nhìn điện thoại trên sô pha, "Là Phương ba ba gọi điện thoại tới sao?"
Dám ở thời điểm này gọi tới, tám chín phần mười là Phương Nguyên rồi.
Phương ba ba? Quân Sâm nhướng mày, trong lòng có chút bất mãn với cái xưng hô này.
Hắn không nhanh không chậm đứng dậy, đi đến trước mặt Yến Lạc.
Hắn rất cao, cao hơn Yến Lạc tới hai cái đầu, lỗ tai nhỏ trên đầu Yến Lạc hơi run lên, giương mắt nhìn hắn.
Đáy mắt màu xanh màu vàng kia giống như lưu li mang theo chút nghi hoặc và hồn nhiên, giống như đừa nhỏ không rành thế sự, ánh mắt Quân Sâm không ngừng tối xuống, sau đó giơ tay ôm lấy bả vai Yến Lạc, mang Yến Lạc qua chỗ sô pha.
Vẻ mặt hắn nghiêm trang, mang theo một chút trầm tư, không biết đang tự hỏi vấn đề quan trọng gì.
Nhìn vẻ mặt hắn, Yến Lạc không tự chủ được ngồi thẳng người, chớp mắt to, áo trên vai hơi trễ xuống một chút mà không tự biết.
Ánh mắt Quân Sâm rơi xuống trên tảng da thịt mượt mà như ngọc kia, hô hấp lại lần nữa ngừng lại, không nhắc cô, cũng không chịu dời mắt đi, mà là giơ tay xoa xoa sợi tóc mềm mại của cô.
"Em đúng là do Phương Nguyên nhặt về."
Yến Lạc sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
Ừm, sau đó thì sao?
"Nhưng đều là tôi cho em ăn, nuôi em."
Âm thanh Quân Sâm không nhanh không chậm, nhìn tiểu cô nương đối diện đang tự hỏi, khóe môi không khỏi xẹt qua một ý cười vừa lòng.
Nói như vậy cũng không sai, Phương Nguyên đích xác chỉ đút cô ăn lúc mới đầu, sau đó đều là người này tự mình nuôi cô.
Bất quá, nếu Phương Nguyên có thể nghe thấy Quân Sâm nói mấy lời này, phỏng chừng sẽ vạn phần ủy khuất hô ta oan uổng, là tên nào sau khi ôm mèo con liền không muốn cho người khác chạm vào dù chỉ một chút? Là tên nào cảm thấy hắn dơ nên không cho hắn tới gần?
Anh em, chúng ta phải nói chuyện có lương tâm!
Quân Sâm: Không có, lương tâm đã ném vào thùng rác.
"Ừm, ừm, là thế này không sai." Yến Lạc gật đầu.
"Vậy nên, xa gần lạ quen phải phân biệt rõ ràng." Hắn mới là người thân cận nhất của cô, những người khác đều không phải.
Rốt cuộc cũng nói ra lời mình muốn nói, Quân Sâm lúc này mới giơ tay kéo cổ áo Yến Lạc lên, sau đó mười phần thuần thục ôm cô vào lòng.
Mặc dù thay đổi một bộ dáng cũng không có chút nào không được tự nhiên, tư thế và cảm giác quen thuộc làm Yến Lạc thế nhưng cũng không cảm thấy có gì không khỏe.