Phương Nguyên không biết Yến Lạc có thân phận gì, nhưng Quân Sâm lại biết.
Lời này từ trong miệng người khác nói ra khả năng còn không đến mức kỳ quái như vậy, nhưng là từ trong miệng tiểu cô nương này nói ra liền có chút vi diệu.
Phương Nguyên chớp chớp mắt, gãi gãi đầu, có chút buồn bực nhìn thoáng qua Quân Sâm.
Trong lòng kỳ quái, là người này đem tình huống trong nhà hắn nói với tiểu cô nương này? Không nên a, người này không phải loại người lắm miệng, càng đừng nói nhìn bộ dáng cưng chiều che chở này, sao có thể ở bên tai cô nhắc tới chuyện người khác được?
"Là xuất hiện chút vấn đề nhỏ, bất quá không cần phải lo lắng.."
"Chính anh chú ý chút, đừng không bỏ trong lòng." Yến Lạc dừng một chút, sau đó vẫn mở miệng.
Rốt cuộc là hắn nhặt cô về, hơn nữa tuy rằng Quân Sâm mặt ngoài thực ghét bỏ người trước mắt này, bất quá cùng nhau một đường đi tới vị trí hiện tại, Phương Nguyên có thể xem như là một trong số ít người được Quân Sâm thiệt tình đối đãi.
Yến Lạc không thể tiếp thu được cốt truyện sau này, nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, Phương Nguyên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu mất đi một người bạn, Quân Sâm có khả năng sẽ hắc hóa đến ảnh hưởng toàn bộ thế giới.
"Cậu yên tâm đi xử lý, bên này tôi sẽ an bài vệ sĩ cho cậu." Quân Sâm trực tiếp mở miệng, lấy di động qua gõ gõ vài cái, sau đó mới giơ tay ấn đầu nhỏ của tiểu cô nương đang nhìn về phía Phương Nguyên về lại trong lòng mình.
Còn không chờ Phương Nguyên đang ngây ngốc phục hồi tinh thần lại nói chuyện, đã nghe thấy Quân Sâm tiếp tục mở miệng, "Đúng rồi, tiền thuê vệ sĩ sẽ được khấu trừ trong tiền lương của cậu."
Phương Nguyên: "..."
Trừ đi, trừ đi, ngoài trừ tiền lương ra thì anh còn biết làm cái gì? Nhịn không được giật giật khóe miệng, vẫn không thể hiểu rõ quyết định này của Quân Sâm, chính mình nên cảm động quỳ xuống cúng bái hay là nên cầm văn kiện trong tay hung hăng ném vào mặt nhà tư bản vạn ác này.
Lại nhìn nhìn Yến Lạc sau khi đạt thành mục đích một lần nữa đem đầu nhỏ vùi vào lòng ngực Quân Sâm, Phương Nguyên nhịn không được sờ sờ gương mặt kia của mình.
Hắn có đáng sợ như vậy sao? Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nhè nhẹ buồn bực, ánh mắt lại quét một vòng văn phòng.
Lại là phát hiện những đồ dùng cho mèo đó đều không thấy, không khỏi nghi hoặc: "Đúng rồi lão đại, Tuyết Cầu đâu?"
Yến Lạc chợt cứng đờ, sau đó liền nghe thấy Quân Sâm thong thả ung dung, mặt không đỏ tâm không nhảy mở miệng, "Chạy."
"..."
Trên mặt Phương Nguyên mang theo một tia mê mang.
"Cậu có thể đi rồi." Quân Sâm ngẩng đầu, mở miệng.
Sau khi đuổi Phương Nguyên ra khỏi văn phòng, chung quanh thanh tĩnh xuống, Yến Lạc mới ngẩng đầu lên thở phào nhẹ nhõm.
Liền nghe người này ở bên cạnh, vừa trêu chọc sợi tóc của cô vừa nói.
"Anh ở chỗ này, sợ cái gì?"
Cảm nhận được tay tiểu cô nương còn ỷ lại đáp ở bên hông mình, Quân Sâm hơi hơi cúi đầu, chạm môi trên sợi tóc của Yến Lạc một chút.
Giá trị hắc hóa lại giảm bớt một chút, cuối cùng ngừng ở .
"Nhìn đến cái gì?" Lời nói vừa rồi của Yến Lạc không phải là lời nói bậy không có căn cứ, Quân Sâm nắm tay Yến Lạc, đáy mắt mang theo cân nhắc.
"Màu đen," Yến Lạc mím môi, sau đó nghiêm túc nói, "Nếu em nói em có thể nhìn thấy vận rủi của con người, vậy.. anh tin sao?"
Tiểu cô nương ngồi trên đầu gối của mình, hơi hơi nghiêng đầu, mang theo một chút chần chờ.
"Em nói, anh đều tin."
Cũng đúng, vừa rồi hắn không chút do dự quyết định đã chứng tỏ ý nghĩ trong lòng của hắn.
Khóe môi Yến Lạc gợi lên một tia ý cười, sau đó lập tức ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu đụng vào má hắn một chút.
Tiểu cô nương cười híp mắt, một đôi mắt sáng long lanh.
Ánh sáng dưới đáy mắt Quân Sâm tối sầm lại, tay buộc chặt, chặn lại đầu nhỏ của Yến Lạc.