Mặc dù Tần Minh Nguyệt chết rồi, nhưng mà vẫn không cam tâm, một sợi u hồn còn quanh quẩn ở trường học, sau đó cô biết rất nhiều bí mật, hóa ra, những lời người gọi là Dịch Dương kia nói đều là sự thật, hơn nữa cũng bởi vì một câu vô tâm của cô, khiến Tư Minh Hạo sợ mọi chuyện bại lộ nên liên hợp Triển Vân Tiêu, Tiêu Triệt vận dụng tài nguyên trong tay, chẳng những phá hủy Dịch Dương, còn thuận tiện chia cắt Dịch gia.
Trên đời nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, chuyện của mình và tai nạn xe cộ của ba mẹ, đều do một tay ba người bọn họ bày ra, chỉ vì Tư Minh Hạo không dám chọc giận ba anh ta, lại không nỡ từ bỏ người yêu của mình, cho nên đầu tiên phá hủy thanh danh của mình, lại đưa ra đề nghị chia tay, về phần vụ tai nạn xe cộ kia, vậy mà chỉ là lâm thời nảy lòng tham, bởi vì Tần Chính là người luôn luôn mạnh mẽ bá đạo lại bao che khuyết điểm, cho nên thật ra bọn họ chỉ muốn tạo ra một cuộc tai nạn xe cộ để kéo dài một chút mà thôi.
Tần thị đã từng khiến người ta ngước mắt mà nhìn không gì có thể phá vỡ, vậy mà không thể giải thích được ngã vào một trận phong hoa tuyết nguyệt của con gái nhỏ, ngay cả đám người Tư Minh Hạo bày ra cuộc âm mưu này cũng bất ngờ, chẳng qua hiện tại kết cục đã như vậy, thịt đưa đến bên miệng không ăn mới là kẻ ngu, vì vậy Tần gia sụp đổ dĩ nhiên cũng thành thịt mỡ bị nhóm người Tư gia chia cắt.
Hai mắt Tần Minh Nguyệt chảy xuống huyết lệ, kết quả của Tần gia giống như Dịch gia đó là nói hùa! Đây là sai lầm của cô, chẳng những liên lụy cha mẹ mất mạng, còn liên lụy tới Dịch Dương vô tội.
Tâm nguyện của Tần Minh Nguyệt là để ba gã đàn ông không bằng cầm thú kia nhận lấy trừng phạt thích đáng, bảo vệ ba mẹ mình, bảo vệ Dịch Dương bị mình liên lụy, nói với Dịch Dương lời xin lỗi.
Tràng cảnh nhiệm vụ xem như là sân trường, trong đó còn liên lụy đến ân oán của gia tộc tương đối trâu bò, Lâm Tịch cũng rất thích làm nhiệm vụ như vậy, cô là Công chúa nhỏ nha! Thiết lập nhân vật là tùy hứng kiêu căng, tùy ý trương dương, ha hả, tám chữ này, trẫm rất hài lòng!
Hơn nữa lần này thời gian truyền tống cũng không tệ, hôm nay khai giảng, tất cả mọi thứ còn chưa bắt đầu!
Xuống lầu đã nhìn thấy Ngải Mẫn đang chỉ huy cô hầu gái gọi là Tiểu Lệ đó sắp xếp thức ăn cho cô, dáng vẻ như lâm đại địch.
Lâm Tịch nhìn bàn ăn một chút, khá lắm, chỉ riêng món chính đã có hơn loại, Trung Tây kết hợp, quả thật là một bàn ăn thập cẩm. Trong trí nhớ, Tần gia cũng không phải như vậy, chắc chắn bởi vì hôm nay Công chúa nhỏ trong nhà phải đến ở trường học, lần đầu tiên rời xa cha mẹ yêu quý của mình, vô luận người lớn hay là trẻ nhỏ, có vẻ như đều có hơi lo lắng và không thoải mái.
Lâm Tịch đi qua ôm Ngải Mẫn một hồi: "Mẹ, không cần lo lắng cho con, chẳng phải mọi thứ ở trường học đã chuẩn bị từ lâu, về phần con gái bảo bối của mẹ, hôm qua đã nghiêm khắc dựa theo phân phó của mẫu hậu ngài, ăn ngon ngủ kỹ, không có vấn đề gì!"
Ngải Mẫn nhìn con gái bảo bối của mình, đã từng nhỏ bé như vậy, ôm vào trong ngực mềm mềm, lớn lên một chút xíu, giọng mang hơi sữa hô hào gọi "Mẹ," hiện tại phải tự mình đến ở trường học quỷ quái kia, hốc mắt hơi ẩm ướt, nước mắt liền chảy xuống: "Đều là do ba con nhất định phải bắt con đến trường học rách nát kia, không được, bây giờ mẹ đi tìm ba con, gì mà trường học quý tộc nội trú, mình không đi, dựa vào cái gì nhất định phải ở lại? Một tháng mới có hai ngày nghỉ trở về, mẹ không yên lòng.." Vừa nói vừa lau nước mắt, muốn đi lên lầu.
Lâm Tịch kéo Ngải Mẫn lại: "Mẹ, bà ngoại nói với con, chim non không té ngã, vĩnh viễn sẽ không học được cách bay lượn, con là Minh Nguyệt Tần gia, nhất định sẽ treo ở trên trời cao, chẳng lẽ mẹ muốn con như gà rừng chỉ biết chạy trên mặt đất sao? Năm đó mẹ và ba đi du học càng xa hơn, chắc chắn bà ngoại không giống như mẹ, còn khóc nhè, đợi lát nữa con nói cho ba biết!"
"Không cần nói, ba nhìn thấy rồi." Tần Chính chậm rãi đi xuống từ trên lầu, mặc dù mang theo nụ cười trên mặt, ánh mắt lại đau lòng nhìn Ngải Mẫn: "Mẫn Mẫn, năm nay Minh Nguyệt cũng đã tuổi, tương lai cái nhà này sẽ giao cho con bé, ở chung với nhiều người, trải nghiệm thêm một số chuyện, đối với con bé có lợi không có hại. Chúng ta càng ngày càng già, cũng không thể trông coi cả đời cho Minh Nguyệt đúng không?"
Vợ chồng hai người đều có hơi nặng lòng, thế giới này chính là như vậy, con cái giẫm lên bả vai cha mẹ, đợi đến khi người trưởng thành rốt cuộc có thể gánh vác trách nhiệm của mình, quay đầu lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào cha mẹ đã bị con cái giẫm còng lưng.
Lâm Tịch khẽ cười khanh khách, phá vỡ một phòng sầu não: "Lão ba, ba có thể đừng nói nhảm được không, Hoàng hậu nương nương nhà chúng ta càng ngày càng trẻ ra đấy, hiện tại con cũng không khóc nhè, con thấy mẹ ấy hả, càng ngày càng trẻ, lập tức còn trẻ hơn con."
Ngải Mẫn bị Lâm Tịch nói như vậy, cũng không xuống sân khấu được, giả vờ muốn đánh, Lâm Tịch nhanh trí chạy đến sau lưng Tần Chính, làm bộ rất sợ hãi: "Mẫu hậu tha mạng nha, nữ nhi cũng không dám nữa! Nhưng ngài vốn dĩ trẻ tuổi, chẳng lẽ ngay cả nói thật cũng không cho phép?"
Được Lâm Tịch làm động tác chọc cười, bầu không khí kiềm chế trong phòng không còn nữa, cả hai vợ chồng lại từng người dặn dò một đống chuyện, sau đó dựa theo yêu cầu của trường học, chỉ bảo lái xe trong nhà đưa con gái đi học.
Trường học làm như vậy, phụ huynh cũng bớt kiểm tra chuyện này, nhưng cũng không yên lòng chuyện khác. Ngược lại Lâm Tịch rất thích trường Thịnh Duệ này, tất cả học sinh ngoại trừ sách giáo khoa hầu như đều tay không đi học. Phòng ký túc xá là một người, có nhân viên công tác chuyên môn phụ trách quét dọn vệ sinh. Thức ăn ở nhà ăn dĩ nhiên là cao cấp, tiền ăn và học phí tính cùng nhau. Trong thời gian ở trường học, nhiệm vụ của các học sinh là học tập, làm phong phú bản thân mình, sau khi học xong có thời gian có thể tham gia các câu lạc bộ, hoạt động ở trường học, nhưng mà không đến cuối tháng không được phép ra khỏi trường học, vì vậy trên cơ bản ngay cả tiền cũng không cần dùng đến.
Lớp học đã phân từ lâu, Lâm Tịch cũng không giống như trong cốt truyện gần như sắp muộn giờ mới vào phòng học như vậy, mặc dù đây là tác phong trước sau như một của Công chúa nhỏ Tần gia. Vì vậy cũng không có đụng phải Tư Minh Hạo nắm chặt thời gian chờ gặp cô ở bên ngoài.
Cả buổi trưa đều lộn xộn, giáo viên giới thiệu, bạn học giới thiệu, theo thường lệ một loạt chương trình đi xuống cũng đã đến giữa trưa.
Trên đường đến nhà ăn, Lâm Tịch cuối cùng cũng bị Tư Minh Hạo có chuẩn bị mà đến chặn lại, giống như trong cốt truyện, nam sinh cao to đẹp trai, giọng nói êm tai như châu như ngọc chạm vào nhau: "Cậu có phải là Tần Minh Nguyệt, rất hân hạnh được biết cậu, tớ tên là Tư Minh Hạo."
Lâm Tịch mặc một bộ váy màu đỏ hạt lựu giống như trong cốt truyện, cắt may vừa vặn, tay áo bay bay, giống như một ngọn lửa nhảy múa.
Cuộc gặp gỡ của tuấn nam mỹ nữ, đã gây ra vô số náo loạn, chẳng mấy chốc đưa tới rất nhiều người vây xem.
Lâm Tịch nhìn thấy sự rung động thật sâu trong đôi mắt Tư Minh Hạo, mặt không có một chút thay đổi cất bước mà đi.
Người bên cạnh nhận ra nữ sinh này là Công chúa nhỏ Tần gia, mang theo một chút lấy lòng nói: "Minh Nguyệt, người ta đang nói chuyện với cậu đấy."
"Đúng vậy, tôi nghe thấy rồi." Lâm Tịch gật đầu.
Nhưng.. Nhưng thế này đã xong rồi?
Đây chính là Tư Minh Hạo, giáo thảo đại nhân chưa nhập học đã nghe danh từ trước nha!
Người đẹp trai nhất trường.
Tư Minh Hạo lễ lộ đuổi theo hai bước: "Thật xin lỗi, là tớ quấy rầy đến cậu sao?"
"Hóa ra còn biết quấy rầy đến tôi, cho nên cút đi, không tiễn!" Lâm Tịch đáp lại nụ cười mỉm tương tự, gật đầu, ưu nhã quay người.
Ăn cơm Hoàng đế lớn nhất, lúc bản cung dùng bữa ghét nhất là đám chó mèo tới quấy rầy!