Một đêm đã trôi qua trong quá trình tu luyện của Lâm Tịch.
Ngược lại Lục Na ngủ rất ngon, chỉ là thỉnh thoảng cô ta xoay người, Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức sẽ cảm giác được cỗ mùi lạ không thể che giấu kia, tựa như là cho ngươi đậu hũ thối lại phun rất nhiều nước hoa, cũng không thể thay đổi bản chất thối của nó.
Buổi sáng, đột nhiên Lục Na lấy ra một sợi dây chuyền nhìn rất đẹp đưa cho Lâm Tịch: "Tiểu Huân, đây là hôm qua người khác đi chơi ở nước ngoài mang về cho tớ, chỉ có cái, đồ tốt tất nhiên muốn chia sẻ cùng chị em tốt rồi, cho nên, chúng ta mỗi người một cái."
Lúc Lục Na đưa đồ vật qua Lâm Tịch đã dùng tinh thần lực rà quét trong nháy mắt, quả thật chỉ là một sợi dây chuyền rất bình thường, cô cười cười, muốn đưa tay tiếp nhận.
Lục Na nói: "Không bằng, tớ giúp cậu đeo lên?"
Nói đùa, coi như đã dùng tinh thần lực quét hình, Lâm Tịch cũng sẽ không mang vật này.
Biết rõ người đó có ác ý đối với ngươi, còn không đề phòng chút nào đeo đồ vật cô ta đưa, Lâm Tịch chỉ có thể thân thiết gọi mình là "Đồ ngu."
Mắt thấy Lục Na sắp đưa sợi dây chuyền kia bao trên đầu mình, Lâm Tịch vội vàng nhận lấy cười nói: "Tớ phải đi tắm đã, trở về lại mang, như vậy mới xứng đáng với đồ chị em tốt tặng cho tớ!"
Lục Na không có cách nào, đành phải mang theo nụ cười giả dối căn dặn cô: "Đã nói mỗi người một cái, cậu đừng quên nhất định phải đeo ở trên người nha!"
Phía phòng tắm mơ hồ truyền đến một tiếng "Ừm" của Lâm Tịch, xem như đồng ý.
Chờ Lục Na đi rồi, Lâm Tịch bước ra từ trong phòng tắm, nhìn kỹ mặt dây chuyền kia, lại dùng tinh thần lực quét hình từng chút một, vẫn như cũ không có phát hiện gì không ổn.
Lâm Tịch muốn vứt sợi dây chuyền này, nhưng dáng vẻ mặt dây chuyền này rất giống một số đồ trang sức của người Tây Tạng hoặc là người Miêu, chất liệu lại không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, cầm ở trong tay rất nhẹ, mang theo một mùi hương kì lạ, Lâm Tịch rất khó tìm được vật giống nhau như đúc như đã tìm chăn lông.
Lại nói, Lâm Tịch cảm thấy mặt dây chuyền này hẳn là một mắc xích trong toàn bộ âm mưu, nếu mất nó có thể sẽ gây ra một số biến hóa, dù sao chỉ cần mình không đeo ở trên người là được.
Lâm Tịch đặt mặt dây chuyền dưới gối đầu của mình, như vậy coi như Lục Na hỏi, cũng không thể nói mình không coi trọng đồ cô ta đưa đúng không.
Cô lại vội vàng chạy tới căn phòng mình thuê làm kem dưỡng nhan Quý phi, thứ này được bán với số lượng có hạn, ở trong nước muốn sản xuất với số lượng lớn, cần phải chạy rất nhiều thủ tục, đoán chừng chưa chạy xong thủ tục cô đã bị hại chết rồi. Hơn nữa cô chỉ vì nhiệm vụ của mình thuận lợi mới kiếm tiền, người ta cũng không muốn cô dẫn dắt cả nhà phát tài làm giàu.
Bây giờ thái độ cửa hàng trưởng đối với cô đã tốt đến mức không thể tốt hơn, thậm chí còn sánh ngang với những chị em của chị ta.
Không có cách nào khác, Lâm Tịch vẫn luôn cung ứng miễn phí cho chị ta, hơn nữa cũng không cần chị ta quan tâm, chỉ cần đến thời gian, chắc chắn sẽ gọi điện thoại muốn chị ta tới lấy, người khác chính là nhanh tay có chậm tay không, cửa hàng trưởng đối mặt với những ánh mắt hâm mộ của bạn bè mình, không hiểu sao có lại có cảm giác ưu việt.
Dù sao cũng chế tác thuần thủ công, Lâm Tịch đang nghĩ đến việc xem xét thêm ngày nữa, không được thì thuê hai người đến giúp đỡ, chẳng qua quy trình cuối cùng nhất định không thể để cho bọn họ biết, dù sao cũng là bí phương độc nhất vô nhị, cô dự định để lại toa thuốc này cho người ủy thác trở về dùng.
Đến buổi tối, Lâm Tịch đúng hạn về đến nhà.
Lúc đi vào phòng, phát hiện đường như không có loại mùi vị kỳ quái kia.
Mặc dù trong nhà không có người, Lâm Tịch vẫn như cũ dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi thường ngày không nhanh không chậm rửa mặt lên giường "Đi ngủ."
Hai tay cô thuần thục bóp quyết, hai mươi Đoạn Cẩm chậm rãi lưu chuyển.
Có thể bởi vì là vị diện thần quái, tốc độ tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm vẫn tạm được, so ra kém Tinh Tế, bởi vì nơi này không có tôm lì lợm, nhưng so với hầu hết vị diện hiện đại tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút.
Hiện tại Lâm Tịch đã có được một đầu thông mạch.
Sau đó Lục Na trở về, Lâm Tịch tiếp tục giả bộ ngủ, lần này Lục Na cũng không có quan sát cô như ngày hôm qua, mà mau chóng lên giường đi ngủ.
Lâm Tịch nghe thấy cô ta hô hấp an ổn, hẳn là đã ngủ, tiếp tục tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm.
Dần dần đắm chìm trong tu luyện, Lâm Tịch bỗng nhiên có chút tinh thần hoảng hốt, đột nhiên lòng có cảm giác, ngẩng đầu lên..
Chỉ thấy đầu giường có một cái bóng đen sì đang đứng ngơ ngác, cúi đầu nhìn chằm chằm cô!
Lông tơ toàn thân Lâm Tịch đều nổ tung!
Lần ác mộng đầu tiên của nguyên chủ bắt đầu như vậy!
Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy không rét mà run, cô đã rất cẩn thận, tại sao còn bị trúng chiêu!
Chắc chắn là sợi dây chuyền kia có vấn đề, nếu không, hôm qua đưa cho mình, hôm nay liền bắt đầu mơ thấy ác mộng, không phải quá mức trùng hợp?
Thời gian dường như đứng im tại thời khắc này, bóng đen mang theo cảm giác khiến người ta âm u lạnh lẽo cứ như vậy không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Lâm Tịch cũng cứng đờ nhìn bóng đen, coi như cô điều động ngũ thức, vẫn không thể nhìn thấy dung nhan bóng đen, chẳng qua nhìn mái tóc dài rũ xuống, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, hẳn là một người phụ nữ, nhưng mà, tuyệt đối không phải như Lê Tiểu Huân nhận là tinh thần phân liệt của mình, bởi vì rõ ràng dáng người của người phụ nữ này khác cô ấy!
Rốt cuộc là mộng hay là thật?
Lâm Tịch tưởng tượng bóng đen vươn tay ra bóp cổ mình như bao người gặp ác mộng, nhưng lại phát hiện mình không động được.
Nếu như không phải trong lòng vẫn luôn tỉnh táo, chỉ sợ Lâm Tịch cũng cho rằng mình đang mơ thấy ác mộng.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Lâm Tịch đột nhiên điều động tinh thần lực quét qua bóng đen, trong nháy mắt, bóng đen biến mất không thấy, giống như cô ta chưa từng xuất hiện.
Mà trong nháy mắt này thân thể vẫn luôn không có cách nào động đậy cũng khôi phục như thường.
Cuối cùng trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực của Lâm Tịch cũng yên ổn một chút, nghĩ nghĩ, cô giống như trong cốt truyện, hoảng loạn la lên.
Bên cạnh Lục Na dụi dụi đôi mắt, phàn nàn nói: "Tiểu Huân, cậu sao thế?"
"Tớ.. Tớ nhìn thấy có người đứng tại đầu giường nhìn tớ, Lục Na, tớ rất sợ hãi!" Lâm Tịch vừa "Yếu đuối" nói, vừa co rụt vào trong chăn.
Triển khai toàn bộ ngũ thức cô cảm nhận được khóe miệng Lục Na nhếch lên một nụ cười tương tự Mona Lisa.
Đậu má!
Lão tử vứt con của ngươi vào trong giếng hay là dụ dỗ người đàn ông của ngươi? Tại sao lại hại lão tử như vậy!
"Ngủ đi, rõ ràng cái gì cũng không có nha." Giọng điệu Lục Na mang theo bất mãn, sau đó ngủ tiếp.
Lần này, Lâm Tịch vẫn luôn dùng tinh thần lực rà quét xung quanh mình, tình huống như vậy lại chưa từng xảy ra.
Chẳng qua Lâm Tịch vẫn dựa theo cốt truyện thỉnh thoảng sợ hãi kêu lên, chỉ vào đầu giường trống rỗng nói với Lục Na có người đang nhìn mình. Trong bóng tối, Lục Na lại lộ ra nụ cười mỉm thản nhiên kia.
Thình lình Lâm Tịch bắt được tay Lục Na, móng tay hung hăng đâm vào trong da thịt cô ta, đau đến mức Lục Na "Hít" một tiếng, Lâm Tịch lại dùng giọng điệu vô cùng oan ức nói: "Lục Na, chúng ta bật đèn nhìn xem có được hay không? Tớ rất sợ hãi, rất sợ hãi!"
Lục Na bị cô làm cho không có cách nào, vừa bất mãn đứng dậy vừa xem thường: "Đâu có người nào, nghi thần nghi quỷ."
"Bộp" một tiếng, ngọn đèn ngủ nhẹ nhàng sáng lên, xua tan sự tối tăm bí ẩn của căn phòng.
Lục Na cảm thấy cánh tay đã bị cô cào nát, trong lòng rất bất mãn lại không thể không bày ra dáng vẻ rất lo lắng: "Tiểu Huân, cậu xem, thật sự cái gì cũng không có nha, có thể là công việc của cậu quá mệt mỏi mới như vậy, ngủ một giấc, ngày mai cậu sẽ tốt hơn."
"Được." Lâm Tịch nhu thuận đáp lại cô ta, nằm trên giường của mình, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Bên cạnh Lục Na đã sớm "Ngủ" bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm phương hướng Lâm Tịch, lộ ra nụ cười lạnh lùng!