Trong lòng A Đóa rất hoang mang.
Tại sao sẽ như vậy chứ? Rõ ràng lúc bắt đầu rất thuận lợi, hơn nữa làm chủ nhân thi trùng cô ta rất rõ ràng cảm giác được nó không ngừng hút dương khí cuồn cuộn vào hai ngày trước.
Có thể từ khi Lê Tiểu Huân trở về từ nông thôn, hơi thở mẫu trùng có chút uể oải, có lẽ tử trùng cũng bị ảnh hưởng, cho nên dương khí hấp thu được rất ít. Nhưng vẫn còn có hiệu quả, nếu không Lê Tiểu Huân sẽ không thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Đối mặt với sự thúc giục không ngừng của Tu Kim Sinh, kỳ thật A Đóa cũng rất sốt ruột.
Cô ta biết cả đời tộc nhân Khương Thích không được ra khỏi bộ lạc một bước, nếu không trực tiếp coi như phản tộc, chắc hẳn cô ta vẫn an toàn. Mặc dù Linh thi trấn hồn trùng bị cô ta đánh cắp rất hiếm có, cũng không phải là thứ không tầm thường gì, nhưng cũng không biết tại sao, gần đây A Đóa luôn cảm thấy hoảng hốt.
Với năng lực của trấn hồn trùng có thể bảo vệ linh hồn bình thường bình yên vô sự ít nhất sáu tháng, nhưng mà đến Cố Yên Nhiên người này, thậm chí ngay cả năm tháng cũng chưa tới, trước đó cơ thể đã chuẩn bị sẵn đã ngã nát giống như búp bê vải, hơn nữa còn uống thuốc ngủ quá liều, vì vậy coi như miễn cưỡng bám vào cũng phải đưa đi cấp cứu, đoán chừng đến lúc đó Cố Yên Nhiên có thể trực tiếp chết tại phòng cấp cứu.
Tử Chú thuật cô ta học được rất đơn giản, không thể luyện chế trấn hồn trùng đến bảo vệ thần hồn Cố tiểu thư.
Kể từ khi biết Tu gia tìm được một thân thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, bộ dáng xinh đẹp hơn nữa gia đình nghèo khó, lại lẻ loi một mình bên ngoài, đây quả thực là thân thể tốt nhất đưa tới cho Cố Yên Nhiên.
Cha Cố Yên Nhiên gần như không có việc gì liền đến hỏi thăm tiến độ, khiến Tu Kim Sinh bắt đầu thúc giục A Đóa tranh thủ làm việc thật tốt.
Kỳ thật coi như bọn họ không đến tìm A Đóa, hiện giờ A Đóa cũng muốn triển khai hành động.
Vốn dĩ trấn hồn trùng còn có thể duy trì linh hồn Cố Yên Nhiên không thể tiêu tán trong vòng bốn tháng, nhưng ai ngờ Cố Yên Nhiên bám vào thất bại hai lần liên tục, chẳng những không hù dọa được Lê Tiểu Huân, ngược lại không hiểu ra sao khiến mình bị thương.
Linh hồn Cố Yên Nhiên co rúm lại trở về trong bình ngọc ngàn năm, rõ ràng lại suy yếu một chút.
Bất đắc dĩ A Đóa đành phải dùng hết thủ đoạn tẩm bổ thần hồn Cố Yên Nhiên.
Hiện tại cô ta không thể không trực tiếp sử dụng Ly Hồn chú, cưỡng ép đuổi linh hồn Lê Tiểu Huân ra ngoài, mặc dù cũng không giống như trong kế hoạch đã định trước, để Cố Yên Nhiên tiếp thu cỗ thân thể này một cách tự nhiên, nhưng A Đóa nghĩ đến Lê Tiểu Huân vốn thiếu hụt dương khí, cộng thêm Tử Chú thuật của mình, ít nhất cũng rơi vào trạng thái ba hồn bảy phách không được đầy đủ. Đến lúc đó coi như Cố Yên Nhiên không thể hoàn toàn thích ứng thể xác Lê Tiểu Huân, ít nhất cũng có chỗ an thân, tính mệnh không lo.
Chỉ cần Cố Yên Nhiên chiếm được thân thể này, Lê Tiểu Huân bị cưỡng ép đuổi ra khỏi thân thể sẽ không có cách nào trở lại thân thể của mình. Chờ sau khi Cố Yên Nhiên chậm rãi thích ứng thân thể này, nhất định có thể đuổi tàn hồn còn thừa của Lê Tiểu Huân ra ngoài, đến tận đây, mặc dù kế hoạch tu hú chiếm tổ chim khách biến đổi bất ngờ, kết cục vẫn coi như hoàn mỹ.
Cũng chỉ có thể nói Cố Yên Nhiên thật sự quá xui xẻo rồi.
Bởi vì ngay cả bản thân A Đóa cũng không biết Trùng Vương đã từng thần không biết quỷ không hay giở trò trên bùa Ly Hồn, mà sau khi Lâm Tịch thay thế Lê Tiểu Huân, trên cơ bản cũng không thiếu thốn dương khí, linh hồn càng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thời đại này, căn bản không có bất kỳ tin tức gì về tộc nhân Khương Thích ẩn cư đã lâu lưu truyền bên ngoài, cho nên A Đóa rất tin tưởng Tử Chú thuật của mình.
Đương nhiên giờ phút này A Đóa cảm thấy phần lớn ba hồn bảy phách của Lê Tiểu Huân đều đã bị Ly Hồn chú đuổi ra khỏi thân thể, thế là khởi động Tử Chú thuật, dẫn dắt Cố Yên Nhiên trong bình ngọc tiến đến bám vào.
Nội tâm Cố Yên Nhiên vô cùng kích động, mặc dù thân thể kia không xinh đẹp bằng bản thân cô ta, nhưng cũng còn tạm được, mấu chốt nhất chính là thân thể kia rất khỏe mạnh!
Cô ta đã từng chỉ đến gần đứng tại đầu giường, cũng có thể cảm nhận được sức sống tràn đầy trong thân thể kia. Sau này, cô ta có thể đứng dưới ánh mặt trời, vui cười chạy nhảy ầm ĩ, còn có thể cùng Hằng của cô ta du sơn ngoạn thủy, kết hôn sinh con.
Tất cả kiêng kỵ đều không cần kiêng kỵ.
Linh hồn Cố Yên Nhiên chậm rãi đến gần Lê Tiểu Huân giống như đã ngủ say, đang muốn bám vào thể xác mà cô ta thèm khát đã lâu, đột nhiên một tia sáng đỏ chướng mắt lóe lên..
Á!
Cố Yên Nhiên kinh hoàng thét chói tai, linh hồn giống như là bị axit sunfuric ăn mòn nhanh chóng trốn về trong bình ngọc.
Vẻ mặt A Đóa kinh ngạc.
Tình huống gì đây, đang rất tốt tại sao lại chạy trở về?
Đợi đến khi cô ta đi vào bên cạnh thân thể Lê Tiểu Huân, một mùi hương ngai ngái đập vào mặt.
A Đóa nhấc váy ngủ trên người Lê Tiểu Huân lên, lập tức đen mặt.
Lục Na không rõ nội tình nhìn thấy A Đóa khí thế hung dữ, hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?"
"Tại sao Lê Tiểu Huân đang hành kinh cô không nói cho tôi một tiếng!" A Đóa thật sự là tràn ngập lửa giận không có chỗ phát!
Tình huống hiện tại của Cố Yên Nhiên sợ nhất chính là máu tươi, mọi chuyện đã sẵn sàng, giày vò nửa ngày vậy mà bị một bà dì mỗi tháng tới một lần làm cho thất bại thảm hại!
Sao đây sao đây?
Bà dì đến trách tôi rồi?
Cô mẹ nó lại không cùng tôi thấy thứ này!
Lâm Tịch vẫn luôn triển khai toàn bộ ngũ thức âm thầm cười trộm, rất muốn hỏi một chút Cố Yên Nhiên đang vô cùng sợ hãi trốn ở trong bình ngọc kia, tâm huyết mấy tháng nay đã hóa thành hư không A Đóa, Lục Na bị oan mà không có chỗ tố --
Có ngoài ý muốn hay không?
Hoảng sợ không kinh hỉ không?
Hài lòng hay không?
Lâm Tịch hiểu rõ Tử Chú thuật tất nhiên cũng biết lúc này linh hồn Cố Yên Nhiên sợ nhất là thứ gì.
Cha mẹ Lê Tiểu Huân cũng rất thương yêu cô ta, lúc còn ở quê nhà lại thường xuyên làm việc nhà nông, cho nên thân thể căn bản vô cùng tốt, dĩ nhiên chu kỳ sinh lý cũng rất đúng giờ, tính toán thời gian cũng sắp đến, ha ha, thật đúng là tâm tưởng sự thành nha!
Chỉ cần lợi dụng thỏa đáng, ngay cả bà dì cũng là lợi khí đẩy lùi kẻ địch.
Nếu như không phải còn có kế hoạch phía sau, hiện tại Lâm Tịch rất muốn làm một việc.
Vứt băng vệ sinh mình đã dùng vào linh hồn Cố Yên Nhiên, hô to một tiếng: "Tiện nhân kia, nhìn pháp bảo!"
Lúc tới Địa phủ, chắc chắn cô ta sẽ rất xấu hổ khi nói với Diêm La Vương, cô ta chết bởi vì bị một miếng băng vệ sinh gây tai nạn.
Lâm Tịch cười đến mức sắp nôn ra máu.
Cuộc sống chính là như vậy, có đôi khi cứ việc ngươi đã ngồi trên bồn cầu cố gắng rất lâu, cuối cùng vẫn chỉ có một cái rắm.
A Đóa không có cách nào, đành phải tiếp tục ôn dưỡng thần hồn bị thương của Cố Yên Nhiên, đồng thời sắc mặt rất khó coi phân phó Lục Na, coi chừng bà dì của Lê Tiểu Huân, đã đi thì mau chóng thông báo cho cô ta.
Vẻ mặt Lục Na như bị táo bón, cảm thấy mình bị nhục nhã, chẳng phải cô ta chỉ cần thuận lợi đưa A Đóa đến trước mặt Lê Tiểu Huân, lại thành công đặt con trùng kia lên người Lê Tiểu Huân thì đã xong mọi chuyện sao?
Mỗi buổi tối không có cách nào ngủ yên, phải liên tục nghe Lê Tiểu Huân la hét vậy thì thôi, cùng đi chùa miếu vậy thì thôi, chịu đựng một cô gái thổ dân khoa tay múa chân với mình vậy thì thôi, hiện giờ thế mà còn mẹ nó phải nhìn chằm chằm bà dì của một cô gái khi nào thì đi!
Thật sự là có thể nhẫn nhịn không thể nhẫn nhục!
Người nào có thể nhịn cô ta cũng không muốn tiếp tục nhịn, nhưng mà xem ở phân thượng vạn, coi như không thể nhịn, cũng còn phải nhẫn nhịn!
Lục Na cảm thấy mình đã sắp biến thành Ninja rùa rồi.
Giống như mặc kệ đối mặt người nào, việc duy nhất cô ta có thể làm, chỉ có nhịn.
Ngay cả Lê Tiểu Huân đã từng cẩn thận từng li từng tí lấy lòng cô ta, bây giờ cô ta cũng phải nhịn!