Thập Thất dựa vào bản lĩnh vững chắc cùng ý chí kiên cường của mình, chống đỡ đến đạo lôi kiếp thứ bảy mới sử dụng những bảo bối thu thập kia hỗ trợ.
Mà viên yêu đan đỏ tươi vẫn luôn bồi bạn cùng nàng tắm rửa trong lôi kiếp cũng từng chút một được rèn luyện dần dần trở nên kim quang rực rỡ, lôi kiếp càng ngày càng lợi hại, bản thân Thập Thất bị trọng thương, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ lôi kiếp.
Nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần mình cố gắng, nhất định sẽ thành công!
Lúc tất cả pháp khí đều biến thành bột mịn, lúc Thập Thất đã thương tích đầy mình không còn một chút sức lực, đạo thiên lôi thứ chín cuối cùng cũng kết thúc, nàng thành công!
Nhưng Thập Thất còn chưa kịp mừng rỡ, nội đan đã biến thành màu vàng kim của nàng lại đột nhiên bị thứ gì đó bao lấy mất liên hệ với nàng, Thập Thất phun ra một ngụm máu tươi!
Thập Thất vốn chính là nỏ mạnh hết đà, dựa vào niềm tin và ý chí kiên cường mới ráng chống đỡ đạo lôi kiếp cuối cùng, bây giờ bỗng nhiên bị mất yêu đan mình bỏ ra rất nhiều tâm huyết dùng tinh hoa ngưng tụ, lập tức phun máu tươi giống như suối phun.
Sau đó nàng nhìn thấy hai gã tu sĩ loài người, một đen một trắng, rất giống mẹ nó Hắc Bạch Vô Thường, tất nhiên chính là hai người Lâm Tịch đã từng nhìn thấy kia.
Hai gã tu sĩ lấy được yêu đan của Thập Thất, tên béo áo đen ngồi xổm xuống, sờ lên mặt Thập Thất, tiếng "Chậc chậc" phát ra từ trong miệng: "Vệ sư đệ, người ta nói hồ ly là loại yêu quái xinh đẹp quyến rũ, quả nhiên là như vậy, ngươi xem khuôn mặt nhỏ nhắn này, đều có thể bóp ra nước, cứ giết chết như vậy thật đáng tiếc, tốt xấu đây cũng là một nguyên âm chi thân, không bằng.."
Thập Thất trà trộn trong thế giới loài người đã lâu, mặc dù cũng không cùng bọn họ có tiếp xúc gì, nhưng ánh mắt dâm tà kia của hắn ta đã nói rõ con hàng này muốn làm gì.
"Dừng.. Dừng tay, giết.. Giết ta đi, nếu không.. Không buông tha các ngươi!" Dù sao đã hóa hình, nàng dùng ngôn ngữ loài người không quá thuần thục nửa là cầu xin nửa là uy hiếp.
"Ôi, ngay cả nói chuyện cũng khiến người ta thương xót như thế, gia sẽ không giết ngươi, nhìn ngươi có thể làm gì gia." Người áo đen cũng không nói nhảm, không biết ném thứ gì vào trong miệng Thập Thất, Thập Thất cảm thấy toàn thân không có một chút sức lực.
Sau đó người áo đen tiện tay bố trí một cái pháp trận, liền đem Thập Thất làm rồi.
Khiến Thập Thất đau đến không muốn sống chính là người áo trắng ra vẻ đạo mạo kia cũng cùng nhau tham dự, hơn nữa cuối cùng thế mà đề nghị đem nàng bán vào Tiên Cơ Lâu.
Thật ra Tiên Cơ Lâu là kỹ viện của thế giới người phàm, chẳng qua bên trong Tiên Cơ Lâu cơ bản đều là lô đỉnh người khác thải bổ phế bỏ hoặc là đồ nhắm của một số người nhìn trộm con đường tu luyện.
Chỉ cần đưa đầy đủ linh châu hoặc là linh thạch, vô luận là người phàm hay là tu sĩ thậm chí là yêu thú, chỉ cần ngươi tuân theo quy củ, Tiên Cơ Lâu đều vô cùng hoan nghênh.
Mặc dù Thập Thất mất đi yêu đan, nhưng cũng đã hóa hình thành công, cho dù bộ dáng không phải nhân gian tuyệt sắc cũng là mỹ nhân trên vạn người.
Hai gã tu sĩ vì có thể bán nàng với giá tốt, còn cố ý hạ một loại cấm chế, để nàng còn lại cái đuôi không thể hóa hình.
Từ đây, Hồ Cơ thân thể yêu kiều, sau lưng kéo lấy một cái đuôi xinh đẹp đỏ chót xuất hiện ở Tiên Cơ Lâu, nhất thời danh tiếng vô lượng, khách đến như mây.
Mà nguyên nhân khiến hai gã tu sĩ kia đối đãi ác độc với Thập Thất như thế, chính là vì câu nói "Giết ta, nếu không ta sẽ không bỏ qua các ngươi" của Thập Thất.
Nói thật, mạnh được yếu thua, Thập Thất cũng không phải cực kỳ oán hận.
Ai bảo nàng không đủ thông minh không đủ lợi hại chứ? Nhưng nếu ngươi đã cướp đan hủy đạo vậy thì thôi, còn muốn cưỡng hiếp người ta, cưỡng hiếp vậy thì thôi, bởi vì Thập Thất không chịu nổi sỉ nhục, muốn khiến bọn họ không thoải mái chẳng lẽ cũng không được? Cũng đã trở thành lý do các ngươi sỉ nhục nàng rồi?
Trước khi tu sĩ áo trắng rời đi còn nói: "Chúng ta cũng không hề hiếm lạ vài linh châu bán ngươi này, chẳng qua là muốn cho ngươi một cơ hội báo thù, ta muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi làm như thế nào không bỏ qua ta."
Bởi vì loại Hồ Cơ người yêu hợp thể như thế này vô cùng hiếm thấy, khách nhân của Hồ Cơ vĩnh viễn là nhiều nhất, nhưng nàng bị hạ cấm chế ngay cả tự sát cũng làm không được, cho đến khi có một ngày Thập Thất bị một vị Đại thiếu ăn chơi mua về nhà.
Đại thiếu vô cùng sủng ái nàng, nói thẳng muốn nâng nàng làm bình thê.
Đây quả thực là chuyện hoang đường nhất thế gian, chính thê giận không kiềm được, chịu đựng mười mấy tiểu thiếp thông phòng của Đại thiếu vậy thì thôi, còn phải cùng ăn cùng ngồi với một ả yêu tinh, chính thê vô cùng phẫn nộ, cuối cùng dùng một mồi lửa đem Đại thiếu và Hồ Cơ cùng một chỗ thiêu chết, rốt cuộc Thập Thất cũng được giải thoát.
Lâm Tịch rất ít tức giận như vậy.
Mạnh được yếu thua nàng không phản đối, bởi vì nàng cũng giống như vậy sẽ tuân theo quy tắc này.
Nhưng thật sự không cần thiết chiến thắng rồi liên tục sỉ nhục người bị ngươi đánh bại.
Sợ bị trả thù, ngươi trực tiếp giết chết, dù giết chết cả nhà nàng, nhổ cỏ tận gốc cũng được, tại sao phải dùng loại phương pháp buồn nôn khiến người ta sống không bằng chết này để làm nhục nàng?
Lâm Tịch cũng sâu sắc ý thức được một vấn đề: Khi ngươi chỉ là một con sâu con kiến ở trong mắt người ta, mặc kệ ngươi nói cái gì, tất cả đều là sai!
Nói trắng ra là, người có thực lực mới có tư cách nói chuyện, nếu không, xem như có cái rắm ngươi cũng phải nghẹn xuống đừng ném loạn, nếu không sẽ không biết tại sao mình chết.
Hiện tại yêu đan đã bị người ta lấy đi, Lâm Tịch nhìn bản thân một chút, một nửa da thịt trắng nõn thủy nộn, ngón tay nhỏ dài như ngọc, quay đầu lại nhìn một nửa khác không đành lòng nhìn thẳng.
Lâm Tịch muốn chết.
Lâm Tịch tin tưởng, mình quả thật không giống với đám đồ đê tiện quyến rũ bên ngoài kia, nàng chỉ là đồ đê tiện, không có một chút quyến rũ nào.
Thảo nào lần này hai con hàng kia không đánh chủ ý lên nàng.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, đưa tay sờ lên mặt mình, trơn bóng như ngọc.. Lông lá xù xì..
Đậu má!
Nếu như thế này mà còn có thể xuống tay được, khẩu vị nặng đến mức nào?
Làm một kẻ ăn hàng nàng vội vàng dùng đầu lưỡi liếm răng của mình, may mắn trong bất hạnh, tốt xấu miệng của nàng vẫn là hình người. Lâm Tịch âm thầm thở phào vì giá trị may mắn của mình rất cao, nếu không miệng cũng một nửa giống như vậy, nàng ăn cơm như thế nào? Chẳng lẽ vừa ăn vừa để rơi rớt?
Nghĩ đến hình ảnh kia liền rất chua xót thoải mái.
Làm sao bây giờ? Chưa từng nghe nói không có yêu đan còn có thể lại tu luyện ra một viên khác.
Lâm Tịch có chút hồ đồ, có nên hỏi A Lê hay không?
Vẫn nên quên đi, nói chuyện cùng A Lê trong vị diện nhiệm vụ ban thưởng sẽ tiêu hao rất nhiều huyền tinh, hơn nữa trong xã khu tốt xấu gì mình cũng còn điểm xây dựng, cũng cần huyền tinh đấy, ngẫm lại nhiệm vụ khó khăn cùng huyền tinh còn lại của mình, Lâm Tịch thở dài một tiếng, không nghĩ tới hôm nay cùng A Lê trò chuyện đã có thể sánh ngang với phí trưng cầu ý kiến của luật sư.
Cuối cùng vẫn từ bỏ việc hỏi ý kiến của A Lê, nàng cũng không muốn trở về phát hiện bởi vì huyền tinh không đủ thanh toán phí bảo trì xây dựng, trực tiếp ngủ trên sàn nhà.
Yêu đan tương đương với một nhà máy không gian dự trữ và chuyển hóa linh lực, yêu thú hấp thu linh khí thiên địa sau đó yêu đan sẽ chuyển hóa để cho mình hấp thu, nhờ đó mà không ngừng cường đại.
Hiện tại nàng ngược lại vẫn có thể dựa vào bản năng hấp thu linh khí, nhưng không có yêu đan thân thể sẽ giống như một cái phễu, hút vào bao nhiêu lại đi ra ngoài bấy nhiêu, hoàn toàn vô dụng!
Yêu đan quan trọng như thế nào? Cũng giống như con người không thể thiếu đan điền, không có yêu đan, hai tâm nguyện kia của Thập Thất vô luận là giết chết hai gã tu sĩ hại nàng, hay là nhất định phải độ kiếp hóa hình lần nữa, nàng cũng không có cách nào làm được!