Giọng nói trong loa phát thanh phát ra vang dội rõ ràng, cảm giác hình ảnh cực mạnh, mọi người đã nghe bản hiện trường hồi lâu, hiện tại hoàn toàn có thể dò số tìm chỗ ngồi chính xác.
Giờ phút này đừng nói một bộ phận người đã thông qua đủ loại con đường hoàn toàn biết rõ chuyện gì xảy ra, ngay cả những người lạ lái xe đi ngang qua cũng đã hiểu rõ không sai biệt lắm.
Từng lời nói tựa như những cái tát vang dội hung hăng đánh vào mặt người Thân gia.
Lúc đó không có khái niệm cắt ghép hậu kỳ gì đó, tất cả mọi người khinh bỉ nhìn xem người Thân gia, quá mẹ nó không biết xấu hổ.
Mà lúc này đây, trong loa phát thanh đang truyền ra tiếng chửi mắng độc ác của em trai Thân: "Chị đừng có mà không biết tốt xấu, mặt hàng không đẻ ra trứng giống như chị, nhà Thiên Thiên có thể coi trọng chị đều là nhìn mặt mũi của chúng ta. Tôi và Thiên Thiên tới đây là để thông báo cho chị một tiếng, mẹ đã đồng ý hôn sự này. Xem một chút chị thuê mấy người kia, thuê bọn họ làm gì? Già thì già nhỏ thì nhỏ, cha đã lên tiếng, mau chóng đuổi đi, nếu không hai ngày nữa chúng ta chuyển tới không đủ phòng ở."
Ngày đó cậu ta và Triệu Thiên tới cũng bị Lâm Tịch ghi âm lại.
Lần này đã thực sự gõ người Thân gia sửng sốt, Thân Tiểu Mẫn vậy mà lén lút ghi âm bọn họ!
Mẹ nó!
Người vây xem đã bắt đầu nghị luận đồng thời hướng về phía những người địa phương kia hỏi thăm, người của cả gia đình này thật không biết xấu hổ? Người nhà này họ gì? Trở về chúng ta giúp bọn họ tuyên truyền thật tốt.
Thậm chí bắt đầu có người hỏi Thân Tiểu Mẫn có phải là con nuôi hay không?
Ánh mắt quần chúng ăn dưa nhìn Lâm Tịch đã từ xem thường biến thành vô cùng đồng tình.
Gặp phải dạng người nhà vô tình vô sỉ cố tình gây sự này, thật sự là quá xui xẻo.
Người Thân gia lúc đến vênh vang đắc ý, lúc về như chuột chạy, Lâm Tịch nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ, la lớn: "Này! Nói lời bịa đặt coi chừng thiên lôi đánh xuống, về sau đi ra ngoài đừng quên mang theo cột thu lôi!"
"Ha ha ha ha!"
Đám người phát ra một trận cười to, Trình thư ký ẩn ở phía xa thở dài một hơi, lặng lẽ rời đi.
Đám người cũng dần dần tản đi.
Lần này, người Thân gia đều thành danh nhân ở toàn bộ trấn trên, đi tới chỗ nào đều có người chỉ trỏ, mau đến xem, đây là người không biết xấu hổ trên trấn chúng ta!
..
Lúc Lâm Tịch đang chuẩn bị trở về, lại trông thấy người đàn ông đi tới, trong tay còn cầm một tấm danh thiếp: "Thật xin lỗi, vừa rồi oan uổng cô. Đây là danh thiếp của tôi, có gì cần có thể tìm tôi, mặc dù tôi cũng không hi vọng cô dùng đến." Lại là văn phòng công chứng thành phố.
Lâm Tịch cũng không có nhận tấm danh thiếp kia, nhìn người đàn ông kia một chút: "Anh không phân phải trái như vậy, chụp mũ lung tung, tuy là có lòng tốt, nhưng có gì khác với bọn lang băm giết người? Nếu anh đã đi làm tại văn phòng công chứng như vậy, càng phải biết lời người đáng sợ, nếu như lòng anh công chính, tôi có tấm danh thiếp này hay không, cũng giống nhau."
Không đợi người đàn ông kia nói chuyện, cửa xe lại lần nữa mở ra, bên trong bước xuống một thiếu nữ mang theo khẩu trang to: "Anh hai, em đã nói tính tình anh nóng nảy như vậy, sớm muộn cũng ăn thiệt thòi."
Thiếu nữ kia đại khái khoảng hai mươi tuổi, vừa mới tới gần, Lâm Tịch đã ngửi thấy một mùi hương đặc biệt trên người thiếu nữ.
Cô ta ngẩng mặt lên cười nói với Lâm Tịch: "Chị thật lợi hại, biết trong nhà đều là sài lang hổ báo, cho nên nghĩ cách tự vệ trước, đã dạy cho tôi một bài học sinh động. Vừa rồi tôi kỳ thật đều rất lo lắng cho chị!"
"Cô cũng không tệ, mặt cũng đã như vậy, còn có thể thật lòng quan tâm người khác, cũng rất khó được!" Lâm Tịch chân thành cười một tiếng đáp lại.
Người đàn ông nghe xong lời này sắc mặt lập tức trầm xuống, cơn giận bò lên trên đôi mắt có chút kiểu dáng Châu Âu, đôi mày anh tuấn cũng nhíu lại không vui: "Sao cô có thể mở miệng đả thương người như vậy? Đắc tội cô là tôi, tại sao lại nói lời ác độc với em gái tôi?"
"Anh hai, anh có thể hiểu rõ lời người khác nói trước hay không, sau đó lại mở miệng?" Thiếu nữ lại thấp giọng lầm bầm: "Vậy mà có ngoại hiệu là "Satan, " đầu đất còn tạm được."
Thiếu nữ cười nói với Lâm Tịch: "Tôi là bị anh trai ép buộc tới đây bái "Thập không được đầy đủ, " vài ngày nữa tôi chuẩn bị tiến hành giải phẫu khuôn mặt. Kỳ thật tôi không muốn tới, nhưng mà.." Cô ta bất đắc dĩ nhìn người đàn ông một chút, mặt của cô ta là bị bạn học không cẩn thận làm bỏng, lúc ấy nhìn không nghiêm trọng lắm, ai ngờ làn da của cô ta tính khép lại không tốt, vậy mà lưu lại sẹo. Cũng không biết mẹ tìm được thuốc mỡ bí phương từ nơi nào cho cô ta thoa, gần đây có nhiều chỗ bắt đầu thối rữa, cả nhà đều bị dọa, một thiếu nữ xinh đẹp bị hủy dung quả thực không có gì càng bi thảm hơn.
Thiếu nữ giống như là nói chuyện người khác, cũng không phải là cô ta tuyệt vọng, mà là rộng lượng thật sự không có để ở trong lòng: "Nếu tai nạn và thống khổ có thể chuyển dời ý chí của con người, như vậy tôi nguyện ý mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt để cho mình sớm ngày khôi phục, nhưng mà có thể sao? Không thể. Vô luận bề ngoài như thế nào, nội tâm của tôi cũng không có thay đổi, đồng thời vô luận bề ngoài biến thành như thế nào, người nhà của tôi vẫn đối với tôi giống như trước đây, tôi là người may mắn, cả ngày bi thương làm gì?"
Khẩu trang to không che đậy được đôi mắt cười thành trăng khuyết, là chân chính vui vẻ.
"Đi vào ngồi một chút? Tôi giới thiệu một người cho cô nhìn xem, lần này Lâm Đinh Tiểu Trúc không thu phí." Lâm Tịch mở miệng mời.
Khi anh em Sài gia trông thấy Trình Đại Lục và so sánh trước trị liệu cùng sau trị liệu, trình độ khiếp sợ tuyệt đối vượt qua lúc trông thấy biển hoa hồng và biển hoa oải hương cộng lại. Lâm Tịch âm thầm buồn cười, may mà lúc trước Triệu A Hoa nói muốn chụp ảnh lưu niệm ghi lại bộ dáng bây giờ của Trình Đại Lục, miễn cho tương lai anh ta đối với mình bội tình bạc nghĩa, mới có tấm ảnh chụp làm chứng cớ này.
Lâm Tịch dặn dò Sài Manh một tháng qua tái khám một lần, sau đó lại nói với cô ta: "Cô cứ dùng thuốc dựa theo phương pháp tôi nói, mỗi ngày chính mình mát xa, trong vòng nửa năm tôi đảm bảo cô sẽ khôi phục gương mặt xinh đẹp như cũ."
Lần này Sài Manh trịnh trọng nắm tay Lâm Tịch, kỳ thật có cô gái nào thật sự không quan tâm mặt mình chứ? Cái gọi là rộng lượng và không thèm để ý, là không muốn người nhà lo lắng cho mình mà thôi. Mà trong lòng bàn tay Lâm Tịch lại có thêm một tấm danh thiếp, phía trên chỉ có một dãy số điện thoại di động và một số điện thoại riêng.
Lúc Sài Manh rời đi nói với Lâm Tịch: "Bây giờ tôi còn chưa có tốt nghiệp, nhưng tôi lập tức sẽ trở thành một luật sư ưu tú, đây là nghề nghiệp thích hợp cùng một giuộc với anh trai tôi nhất, dễ dàng cấu kết với nhau làm việc xấu á!" Cô ta nhếch ngón cái và ngón út lên làm động tác gọi điện thoại: "Ngộ nhỡ.. Nhớ kỹ tìm chúng tôi."
Lâm Tịch hiểu rõ ý tứ cô ta, nhưng cô không cần tìm hai anh em này, đây là "Sợi lông cứu mạng" cô lưu cho Thân Tiểu Mẫn.
"Cao thủ tại dân gian nha, anh hai, xem anh về sau còn dám bênh vực kẻ yếu bừa bãi hay không." Sau khi lên xe, Sài Manh nói như vậy với anh trai.
Hai anh em đều hiểu, đây tuyệt đối không phải là một phụ nữ nông thôn bình thường.
..
Yên lặng như tờ, chỉ có tiếng dế mèn và ếch kêu vang lên, vất vả lao động một ngày, gần như thoáng qua một cái đã tới chín giờ, toàn bộ Cẩm Gia Câu đều chìm vào trong giấc ngủ.
Hai bóng người lén lén lút lút tới gần Lâm Đinh Tiểu Trúc, trong tay bọn họ còn mang theo canh thịt nấu với củ cải vừa chín, mùi thơm nức mũi. Bọn họ mời một bữa cơm mới từ miệng thân thích nhà chị Trương biết vị trí bốn con chó lớn bên trong. Ban ngày bốn con chó bị nhốt trong ổ chó, ban đêm mới có thể thả ra, nhưng đại đa số thời gian bọn chúng vẫn như cũ ở trong ổ của mình.
Đường vòng ở hồ sen bên kia, hơn nữa cũng sợ nắm giữ không tốt khoảng cách sẽ rơi vào trong hồ nước, bọn họ lựa chọn vị trí cách gian phòng gần vườn oải hương bên này của Lâm Tịch.
Mà vị trí này, vừa vặn có ổ chó.
Hai người làm chuyện như vậy không biết bao nhiêu lần, cách tường ném nồi canh thịt củ cải vừa nấu chín qua, chó sẽ thói quen há to mồm đến ăn. Miệng vừa hạ xuống, răng nanh như móc câu sẽ cắm thật sâu vào trong củ cải, vung vẫy đều thoát không nổi, mà toàn bộ miệng chó sẽ bị bỏng chín, cho đến khi bị bỏng chết tươi, chó cũng sẽ không phát ra một chút thanh âm nào.
Lúc trước, hai bóng đen đã dùng chiêu này trộm không biết bao nhiêu con chó đổi tiền hoặc là làm bữa ăn ngon cho mình, phối hợp diệu kỳ tới đỉnh cao.
Dùng hết sức lực ném móng phi hổ qua đầu tường, bóng đen có chút cố hết sức bò lên, lấy kìm cắt đứt lưới sắt phía trên, sau đó gọi một người khác đi lên.
"Bịch bịch" hai tiếng ném ra nồi canh thịt củ cải, quả nhiên một con chó lớn bay nhanh chạy tới, đối với nồi củ cải mở ra miệng rộng!