Lâm Tịch đã chỉ ra rõ ràng ba con đường: Một, thế chấp vật phẩm; hai, tiền xem bệnh bồi thường bằng thịt, đừng hiểu lầm, không phải như vậy, là muốn Sở Khinh Hậu làm tạp dịch một năm tại Y cốc; ba, ghi phiếu nợ.
Sở Khinh Hậu nhìn bộ dạng háo sắc tùy thời đều muốn đem hắn ta ăn sống nuốt tươi vào trong bụng của Lâm Tịch, không chút do dự lựa chọn cái thứ ba.
Về phần tiền xem bệnh nha, sư phụ nàng là Lai Tam Vạn, nàng tạm thời còn chưa tới ba vạn, vậy ba ngàn là được rồi.
Cho dù là thế gia võ lâm tài đại khí thô, ba ngàn lượng hoàng kim cũng đủ đen rồi.
Lâm Tịch nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Sở Khinh Hậu, thẳng thắn nói: "Sư phụ ta đều có quy định thu phí, dân đen ba mươi lượng bạc, tôm tép giang hồ bình thường ba trăm lượng bạc, hiệp nhị đại lấy danh nghĩa phụ mẫu ra ngoài lăn lộn chính mình rắm chó cũng không phải thì là ba trăm lượng hoàng kim, nhân tài kiệt xuất thiên tư trác tuyệt, nhân trung long phượng trong võ lâm ba ngàn lượng hoàng kim. Tất nhiên sư phụ ra tay thì phải thêm số không. Nếu không ta thu ngươi ba mươi lượng bạc đi."
tương tự phú nhị đại, quan nhị đại.
Sở Khinh Hậu có thể nói cái gì?
Cảm tình trong Y cốc, là người ta lấy bạc xếp hạng.
Ở trước mặt người trong lòng của mình, phong phái tuyệt đối không thể hạ xuống, đành phải nhịn đau viết xuống phiếu nợ ba ngàn lượng hoàng kim mua một danh xưng nhân trung long phượng không có tác dụng chút nào.
Có đạo đức đi.
Nếu như không phải cố kỵ thanh danh Y cốc, không thể để cho ngươi chết tại Y cốc, coi như ngươi võ công cao cường, lão tử vẫn như cũ có hơn n loại phương pháp muốn ngươi gặp được lão Diêm Vương cũng không thể trần thuật nguyên nhân cái chết.
Chẳng qua trước mắt thật sự không thể làm như thế, Khúc U U đã đồng ý với Lai Tam Vạn phải đem Y cốc truyền thừa xuống thật tốt.
Hiện tại nàng là Cốc chủ Y cốc, Nhị thiếu gia Sở Vân Sơn Trang chết không rõ ràng tại Y cốc, coi như nhân sĩ giang hồ không thể nói cái gì, chắc chắn cũng sẽ bôi đen biển chữ vàng nổi tiếng của Y cốc.
Khúc U U biết nàng vì nhiệm vụ mà làm hỏng danh tiếng Y cốc, sẽ lập tức đánh giá không quá cao cho nhiệm vụ của nàng.
Kết quả Sở Khinh Hậu mặt mũi tràn đầy không cam lòng viết xuống phiếu nợ, Sư Ninh Phỉ ra ngoài thu xếp thức ăn cũng nhanh nhẹn như bướm bưng bàn ăn đến.
Lâm Tịch nhìn món dưa muối phía trên cá quế tẩm dầu vừng, gan heo xào tỏi, gà hầm sâm đương quy, canh cẩu kỷ, còn có hai miếng bánh ngọt bí đỏ, đúng là đủ quan tâm, tiệc bổ máu nha!
Lâm Tịch nháy mắt nhìn Sư Ninh Phỉ: "Sư muội, ngươi cho hắn ta ăn những thứ này là muốn hại hắn ta sao, hiện tại hắc độc chưa giải trừ, ngươi bồi bổ cho hắn ta như vậy chẳng khác gì là gia tăng dinh dưỡng cho hắc độc trong thân thể hắn ta, đến lúc đó Sở đại hiệp chịu tội đã không phải như bây giờ."
Sư Ninh Phỉ nghe xong vẻ mặt có nét hổ thẹn, vội buông bàn ăn xuống, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Sở Khinh Hậu: "Sở đại ca, ta.. Ta thật sự không phải muốn.."
Nhìn dáng vẻ giai nhân lã chã chực khóc, trong lòng Sở Khinh Hậu vừa ngọt ngào vừa đau lòng: "Không trách ngươi, không có việc gì, không có việc gì."
"Sở đại ca.."
"Sư cô nương.."
Hai người càng thấu càng gần, cùng nhìn về phía Lâm Tịch.
Được rồi, cản trở đôi cẩu nam nữ các ngươi, biến đây!
Kỳ thật làm nữ xuyên qua, Sư Ninh Phỉ thực tự hiểu rõ tình thế.
Đối với một người sinh ra ở xã hội mới, sinh trưởng dưới cờ đỏ, đi trong gió xuân, tiếp nhận giáo dục thời đại mới, nàng ta hết sức khinh bỉ đối với những lễ giáo phong kiến, nhất là sự kỳ thị và khinh thường đối với nữ tính, nhưng ông trời không cho nàng ta bàn tay vàng, cũng không cho nàng ta vận khí tốt đến mức nhân thần cộng phẫn.
Cũng may ông trời đối với nàng ta coi như không tệ, cho nàng ta một dáng người thướt tha và tướng mạo rất được khiến người ta thấy mà yêu, nàng ta chỉ có thể xem xét thời thế, cẩn thận tìm kiếm chỗ sinh tồn thích hợp với bản thân.
Mặc dù cha nguyên thân là quan chức đã về hưu, quê nhà cũng có một đại gia tộc, trở về hẳn là cơm áo không lo. Nhưng nàng ta thực sự lười chịu đựng sự ước thúc của những điều tam tòng tứ đức kia, đi làm một chủ mẫu thế gia giúp trượng phu dạy con, sau đó chìm ngập trong hậu trạch với đám di nương tiểu thiếp thông phòng, cho dù được làm Hoàng hậu thì sao? Còn không phải một đám nữ nhân đi đoạt Hoàng đế quả dưa chuột thối nát này?
Nàng ta muốn, là sủng ái nhìn như trân bảo, phu quân hơn người, địa vị khiến đám người ngưỡng mộ, cho nên vào lúc Sở Khinh Hậu còn chưa vào cốc, Sư Ninh Phỉ đã dự định rồi, nhất định phải lấy được vị trí Cốc chủ từ trong tay đồ nhà quê thiếu tâm nhãn kia, làm thần y vạn người kính ngưỡng.
Nghe nói cho dù Hoàng đế muốn mời Lai Tam Vạn, đều nhất định phải trả tiền hơn nữa cung kính, coi như khách quý.
Không có cách, chân long thiên tử cũng mẹ nó sợ chết nha.
Hơn nữa nàng ta đã sớm từ trong miệng Khúc U U ngu ngốc này dụ ra thông tin mình muốn, trong phòng bảo tàng của Y cốc có vô số kỳ trân và vàng bạc châu báu đếm không hết do nhân sĩ võ lâm đưa tới.
Sư Ninh Phỉ đột nhiên nhớ tới một câu của nữ minh tinh họ Phạm nào đó: "Ta không cần gả vào hào môn, bản thân ta chính là hào môn."
Đúng vậy, một khi những vật kia vào trong tay nàng ta, bản thân nàng ta chính là hào môn, có được y thuật thần quỷ khó lường, vàng bạc ăn mặc mấy đời, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn hẹn thiếu hiệp phong lưu nào liền hẹn thiếu hiệp đó, gì mà Sở Lưu Hương, Lục Tiểu Phụng, Dương Quá, Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung..
Suy nghĩ của nàng ta thực đầy đủ, nhưng hiện thực lại không được như vậy, coi như nàng ta không muốn thừa nhận cũng nhất định phải cúi đầu trước hiện thực, lấy năng lực trước mắt của nàng ta, làm Cốc chủ Y cốc thật sự không đủ tư cách.
Nghĩ tới những thứ này nàng ta liền vô cùng oán hận, lão già đáng chết kia, từ đầu đến cuối đều phòng bị nàng ta, tri thức y dược quan trọng nhất xưa nay sẽ không để nàng ta đụng vào một chút.
So với ngày hôm nay.
Vừa nhìn thấy Sở Khinh Hậu nàng ta liền thay đổi chủ ý, tất cả thiếu hiệp trên giang hồ cộng lại, cũng không bằng tư thái như tiên của Sở Khinh Hậu.
Người nam nhân này, nhất định phải là của nàng ta!
Phải biết mặc kệ anh hùng cứu mỹ nhân hay là mỹ nhân cứu anh hùng, kết cục sau cùng đều là lấy thân báo đáp.
Kết quả nàng ta như xe bị tuột xích, cuối cùng ân nhân cứu mạng thành ả ngu ngốc Khúc U U kia!
Nghĩ tới đây, Sư Ninh Phỉ hận đến gần như cắn nát răng ngà, nếu như nàng ta cứu được Sở Khinh Hậu thì tốt biết bao? Người nam nhân này gần như hoàn mỹ, có vẻ tuấn dật, dịu dàng, khí phách.. Nếu như không phải biết bình thường nam nhân như vậy luôn bởi vì bị nữ nhân tìm đủ cớ tiếp cận và quấy rối đến mức sắp mắc chứng sợ nữ nhân, nàng ta đã sớm nhào tới.
Nếu như nàng ta là ân nhân cứu mạng, vậy không giống nhau.
Hiện giờ Sư Ninh Phỉ âm thầm may mắn lúc trước vẫn luôn lừa dối Khúc ngốc nghếch không có ra khỏi Y cốc, khiến nàng ăn mặc trang điểm lộng lẫy mỗi ngày, không thì với khuôn mặt nhỏ tròn của Khúc U U cộng thêm dáng người nhỏ nhắn xinh xắn và tính cách sáng sủa, kỳ thật rất dễ dàng khiêu khích hảo cảm của nam nhân.
Cứu được Sở Khinh Hậu thì thế nào? Hắn ta là của ta!
Sư Ninh Phỉ nhìn bức họa xấu xí vẽ Sở Khinh Hậu trong tay và một hàng chữ nhỏ bên cạnh: Núi có cây, cây có nhánh, lòng thích chàng rồi, chàng không biết.
nguyên văn: Sơn mộc hữu hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri. Là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu.
Sở đại ca mới đến Y cốc được một ngày, tiện nhân lẳng lơ kia đã bắt đầu tương tư đơn phương, đúng là không biết xấu hổ!
Sư Ninh Phỉ cầm lấy bức họa nam tử áo trắng nhìn không ra là ai kia, muốn xé nó ra thành từng mảnh, nhãn châu xoay động lại trân trọng thu vào, đặt vào ám cách âm dưới giường.
Ngày hôm sau, chính thức bắt đầu trị liệu cho Sở Khinh Hậu.
Cái gọi là phơi lạnh chín lần phơi nắng chín lần, chính là dùng nước nóng phụ trợ dược liệu ngâm tắm vào buổi trưa lúc trời nắng nóng nhất, mà tới giờ tý thì dùng khối băng ngâm tắm, dùng vật cực lạnh hỗ trợ.