Trong lồng ngực Lâm Tịch bị đè nén đến kịch liệt, cô biết đây không phải là cảm xúc của người ủy thác, mà là của bản thân mình.
Khi còn bé bởi vì vẫn luôn ở trên núi hoang, so với người khác cô đi học, tan học phải đi vòng thêm một đoạn đường, đã từng có một người đàn ông rất khả nghi, cho cô ăn kẹo, bảo cô đi cùng ông ta.
Về sau cha ra ngoài đón cô, người kia liền bối rối bỏ chạy.
Đã từng, cô và bọn buôn người chiến đấu ở tiền tuyến, cứ như vậy gặp thoáng qua.
Cũng không lâu lắm, nghe nói Trương Ảnh cùng thôn bị bắt cóc, người Lâm gia từng hoài nghi chính là ông chú cho đường kia.
Mẹ Trương Ảnh chịu không nổi kích thích này, trực tiếp điên rồi, động một chút là đi ra ngoài tìm con gái, có một lần đi ra ngoài sau đó không còn trở về.
Không lâu sau cha Trương Ảnh cũng buồn bực sầu não mà chết, một gia đình tốt đẹp, cứ như vậy trở thành vật hi sinh vì sự tham lam của người khác.
Trên mặt Lâm Tịch hiện ra nụ cười khát máu, rất tốt, cô thích nhất là thu thập loại người này, bởi vì mặc kệ cô làm được bao nhiêu, đều ngại không đủ!
Bởi vì Lâm Tịch để chân trần một đường chạy như điên từ bệnh viện đến siêu thị, nên tạm thời cũng không thể làm gì với cái chân bị thương, sau khi dì Lý băng bó kỹ, Lâm Tịch liền ở lại đây.
Cảm giác dì Lý này cũng thật có ý tứ, cứ như vậy yên tâm để một người xa lạ như cô ở trong nhà?
Tâm nguyện của người ủy thác là, tuyệt đối không cho người Vương gia sống thoải mái.
Loại nguyện vọng như vậy có ý nghĩa, Lâm Tịch nhất định phải trở về tiếp tục liên hệ với người một nhà này.
Vấn đề là hiện tại tuyệt đối không thể trở về.
Vương Tiểu Thúy là người phù hợp nhất trong số những người tiếp nhận kiểm tra độ tương xứng, nhóm máu chắc chắn tương thích, PRA là âm tính, tế bào bạch huyết giao nhau tương thích, số liệu HLA tương thích đều cực tốt, khả năng xuất hiện bài xích tương đối thấp.
Cho nên doanh nhân kia sẽ không từ bỏ, vì lấy được nguồn thận hiếm có này để đảm bảo an toàn mức độ lớn nhất cho con gái nhà mình, chắc chắn ông ta không ngại dùng thủ đoạn phi thường để đối phó Vương Tiểu Thúy.
Hiện tại thân thể Lâm Tịch còn quá yếu. Cô đã đem những kỹ năng của mình lần lượt thí nghiệm một chút, vị diện này cũng không tệ lắm, chẳng qua là phong kín lỗ đen của cô, vẫn có thể chứa đồ vật, nhưng không thể để cô đi vào.
Lâm Tịch cảm thấy vị diện bình thường đoán chừng đều sẽ áp chế lỗ đen loại bàn tay vàng nghịch thiên này, nếu không động một tí lão tử liền không có tung tích, coi như không phải vô địch, tối thiểu đứng ở thế bất bại.
Cho nên mới nói, trước mắt cô còn không thể lộ diện lấy sức một mình cứng rắn chống lại hai gia đình.
Còn có một vấn đề chính là, Vương Tiểu Thúy là bị bịt mắt mang vào Vương gia, sau khi đến Vương gia cơ hội duy nhất đi ra ngoài chính là đến bệnh viện, cô ấy chỉ biết tên cả gia đình kia, không biết được địa chỉ.
Chính mình đi thăm dò sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, hơn nữa nói không chừng còn bị bại lộ nguy hiểm, bởi vì giờ khắc này chắc chắn người Vương gia đang gấp gáp tìm cô hơn so với cô tìm Vương gia. Mà tìm thám tử tư thì rất tốn tiền, hiện tại cô đều không có hai điều kiện kia.
Lâm Tịch nhớ rõ trong cửa hàng có thiết bị tìm kiếm npc.
Cô ấn mở cửa hàng, quả nhiên tìm được.
Kiểu A: Định vị xác định mục tiêu nhiệm vụ (giới hạn sử dụng trong nhiệm vụ đang làm).
Tác dụng: Xác định vị trí mục tiêu nhiệm vụ.
Giá bán: Hai trăm huyền tinh.
Kiểu B: Định vị mục tiêu nhiệm vụ.
Tác dụng: Xác định vị trí mục tiêu nhiệm vụ.
Giá bán: Mười lăm vạn huyền tinh.
Đại gia ngươi, sao không đi cướp luôn đi?
Lâm Tịch hung dữ nhìn chằm chằm một chuỗi số đằng sau mười lăm vạn huyền tinh kia, lựa chọn kiểu A.
Mua được bàn định vị, phía trên quả nhiên cho thấy năm điểm màu xanh lá thuộc về năm người Vương gia, kích vào điểm màu xanh lá sẽ thấy được tên và vị trí bây giờ.
Hiện tại bốn điểm nhỏ màu xanh lá đang di động trong phạm vi nhỏ, hẳn là tìm kiếm cô ở gần đây.
Một điểm khác vẫn luôn ở trong một trung tâm thương mại, rõ ràng đang mua sắm.
Đó là Vương Vân, tiểu thư của Tiểu Thúy.
Báo ứng tới thực sự quá nhanh, Lâm Tịch nhớ lại vị diện trước cô vẫn là tiểu thư của nữ chính đại nhân xuyên không đấy, đảo mắt liền thành nô tỳ của người ta.
Cuộc sống của người chấp hành thật đúng là muôn màu muôn vẻ!
Có thể là nam hoặc nữ, có thể là súc sinh, có thể tĩnh có thể động, có thể làm ầm ĩ.
Chẳng qua, Lâm Tịch cười âm hiểm, cho dù lão tử là tỳ nữ, cũng mẹ nó có thể sống thành Công chúa!
Cô chính là cô, mẹ nó không giống như hỏa diễm.
Người Vương gia cực kỳ bảo bối con cháu nhà mình.
Vương Kim Sơn phụ trách liên lạc với tuyến trên, tuyến dưới, Vương Kiến phụ trách cùng cha mình "Đưa hàng," Liêu Hà phụ trách hậu cần.
Vương Vân bị bọn họ nuông chiều thành một Đại tiểu thư sống ở trong phim truyền hình.
Mái tóc đen thẳng dài tới thắt lựng, một bộ váy trắng, trừ bỏ những hình ảnh ngược đãi Tiểu Thúy, trên tay Vương Vân thật đúng là không có dính lấy tội nghiệt gì, nhưng tiền Tiểu Thúy dùng mệnh đổi lấy, cô ta cũng tiêu xài đến cực kỳ yên tâm thoải mái.
Ở trong lòng Vương Vân, những đứa bé trong nhà cũng không thể xem như người, bọn họ chỉ là hàng hóa mà thôi.
Ngươi không thể nói Vương Vân xấu đến mức nào, đây là kết quả hun đúc từ gia đình đặc biệt của cô ta.
Có lẽ nói như vậy có chút gượng ép, bởi vì cô ta vẫn luôn ngược đánh Tiểu Thúy, hơn nữa trong nhà ngược đãi trẻ con đầu cơ trục lợi cô ta vẫn luôn xem như không thấy.
Nhưng nếu ngươi sinh ra trong gia đình ở nông thôn, ngươi sẽ đau lòng những con gà vịt ngan lợn bị bán đi hoặc là giết chết sao? Ngươi sẽ cảm thấy mọi người sai sử con lừa kéo cối xay không có nhân tính sao?
Thế giới quan của trẻ con, giai đoạn đầu cơ bản thành lập đều bắt nguồn từ cha mẹ.
Đây chính là cái cớ Vương Vân tự tìm cho mình.
Cha mẹ nói và làm đều là đúng.
Mặc dù người Vương gia không cho Vương Vân tiếp xúc "Việc buôn bán" của bọn họ, nhưng dù sao cũng không có cố gắng giấu diếm Vương Vân, những đứa trẻ bị bán đi lấy tiền ở trong miệng người Vương gia gọi là "Hóa đơn nhận hàng" và "Đưa hàng."
Vương Vân cảm thấy đây chính là một loại buôn bán, cùng người khác đầu cơ trục lợi trang phục, đầu cơ trục lợi đồ dùng hàng ngày hoặc là sủng vật, đầu cơ trục lợi mèo chó vân vân cũng không hề có sự khác biệt, nhà bọn họ mua vào với giá thấp từ trong tay người khác, sau đó bán đi với giá cao, kiếm giá chênh lệch ở giữa, có lỗi gì sao?
Nhân loại đều giống nhau ở một điểm, đó là rất dễ dàng tiếp nhận thứ chính mình muốn tiếp nhận, đối với thứ chính mình không muốn tiếp nhận mới có thể bắt bẻ, hoài nghi đủ kiểu.
Nếu như nói cái gì Tiểu Thúy cũng không biết, đây là chuyện có khả năng. Thuở nhỏ cô ấy bị lừa bán, không tiếp xúc với mọi người, bị cầm tù trong phòng, có cuộc sống biệt lập.
Làm một học sinh đã tốt nghiệp trung học trong xã hội hiện đại, Vương Vân lại không biết buôn bán người là phạm pháp sao? Chẳng qua là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, tìm lý do cho chính mình yên tâm thoải mái hưởng dụng tất cả những thứ đổi lấy từ tội ác ngập trời mà thôi.
Ngươi mãi mãi cũng không có cách nào khiến một người giả vờ tỉnh lại.
Vương Vân cực kỳ nghiện màu trắng, vô cùng thích bắt chước hình ảnh tiểu thư trong phim truyền hình điện ảnh mà mọi người vẫn diễn, kỳ thật trong tiềm thức lại kháng cự nguồn gốc tiền tài và gia đình của mình.
Cô ta đang cố gắng giả lập cho mình một thế giới sạch sẽ mà thanh nhã, dùng nó để thôi miên chính mình, cô ta chính là quý nữ chân chính, người trong nhà làm chuyện xấu không liên quan gì tới cô ta.
Nói trắng ra là, chính là khắc họa điển hình của loại người muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ.
Về phần thiếu phu nhân Vu Tinh Tinh không hề tham dự "Việc buôn bán" kia, cũng giống như Vương Vân, cô ta cũng chỉ là đang hưởng thụ tất cả mọi thứ của Vương gia thuận tiện ngược đãi Tiểu Thúy.