Edit: Jess
Hai người bận rộn một lúc, lột rất nhiều vỏ ngoài của bụi cây, sau đó Lâm Tịch bện chúng thành một cái túi lớn xấu xí, kém hơn Vũ lão cha rất nhiều. Lâm Tịch lắc đầu không hài lòng, chẳng qua cũng tạm được, ít nhất tốt hơn so với không có gì. Còn dư lại tương đối nhỏ, Lâm Tịch và Giang Bội Linh cùng nhau bện chúng thành sợi dây thừng.
Trong mắt Giang Bội Linh tràn đầy sùng bái: "Chị Băng Băng, chị biết thật nhiều thứ, nếu không phải gặp chị, em cũng không biết phải làm sao bây giờ?" Nói đến đây, vốn dĩ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Bội Linh đang vui vẻ lại tỏ ra rất hối hận, nếu như cô ta không tới tham gia trò chơi sinh tồn trên hoang đảo này thì tốt biết mấy, hiện tại nhất định đang tê liệt trên ghế sofa, ăn vặt xem tivi, thỉnh thoảng bị mẹ mắng chạy trối chết. Cô ta nhìn bàn tay bị vỏ cây khiến cho đầy màu sắc, cảm thấy cuộc sống buồn chán trước đây quả thật chính là những ngày thần tiên!
Lâm Tịch an ủi cô ta: "Cô nên may mắn là mình bị đưa đến nơi này, nếu như bị vứt đến chỗ người Eskimo, với trang bị của chúng ta, trực tiếp chết cóng. Hoặc là vứt vào sa mạc, ban ngày nóng chết ban đêm chết cóng, còn không có nước không có thức ăn, như chúng ta bây giờ đã rất tốt."
Giang Bội Linh: →_→
Không biết an ủi người khác thì không cần nói!
Cái túi xấu xí rất nhanh đã có đất dụng võ, Lâm Tịch nhìn thấy một số thảo dược có thể đuổi rắn, hái tất cả bọn chúng xuống, nào là cây dương giác và các loại tương tự, còn có một số có thể đỡ đói cũng không buông tha. Lâm Tịch lại có thêm một chút lòng tin, chỉ cần không gặp những động vật nguy hiểm như trăn rừng, hổ, báo và con người, chắc hẳn bọn họ có thể kiên trì đến bảy ngày.
Lâm Tịch vừa hái vừa nói tác dụng của thực vật cầm trong tay cho Giang Bội Linh nghe, Giang Bội Linh nghe xong ánh mắt sáng lên, đột nhiên đi qua hướng cách chỗ cô không xa, đưa tay lấy một gốc cây màu đen bên cạnh vô cùng vui vẻ hét lên: "Chị Băng Băng, em biết cái này, có thể ăn, còn có thể chống rắn cắn.."
Cô ta còn chưa nói xong, một con rắn nhiều màu vèo một cái xông ra từ bụi cỏ bên cạnh, thân thể uốn lượn, đầu rắn ngẩng lên rất cao, lưỡi rắn "Tê tê" không ngừng phun ra nuốt vào. Giang Bội Linh lập tức ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, trong miệng lắp ba lắp bắp kêu lên: "Băng.. Chị Băng Băng, rắn.. Có.."
Lâm Tịch thấy con rắn đó lớn gần bằng chày cán bột, đầu có hình tam giác, con mắt dựng thẳng đứng nhô ra tương tự lông mi, đoán rằng có thể là một loại rắn cạp nong, trong lòng không khỏi hoảng hốt, về cơ bản rắn cạp nong đều là loài kịch độc!
Con rắn đó ngẩng đầu lên hướng về phía Giang Bội Linh, cô muốn chạy tới đã không kịp rồi, lập tức cũng không còn suy nghĩ, liền tùy tiện cầm gậy gỗ trong tay hung hăng đập đầu rắn đi ra ngoài!
Phải nói cũng là mạng của Giang Bội Linh chưa đến đường cùng, lần này Lâm Tịch đập bừa rất chính xác, đầu rắn vậy mà bị gậy gỗ đập trúng, Lâm Tịch vội vã chạy như bay tới, giành lấy lưỡi liềm trong tay Giang Bội Linh, điên cuồng chém về phía đầu rắn.
Cô đã từng nge nói, cho dù chém đầu rắn xuống, vẫn như cũ có thể làm tổn thương người khác.
Hiện tại đầu rắn cạp nong đã bị đập nát, lại không cách nào đả thương người, thân rắn vẫn quanh co uốn lượn như cũ, dường như muốn quấn quanh thứ đã hại chết nó.
Giang Bội Linh run rẩy đi tới bên người Lâm Tịch, thấy con rắn đó cho dù chết cũng hung dữ như thế không khỏi rùng mình, đưa tay giữ chặt cánh tay Lâm Tịch: "Chết.. Đã chết rồi sao?"
Thấy Lâm Tịch gật đầu, Giang Bội Linh ôm lấy cánh tay Lâm Tịch, lớn tiếng khóc lên.
Lâm Tịch quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta một cái, nói: "Lại khóc cô hãy đi một mình, cô muốn thu hút người khác hay là dẫn các loại động vật tới đây?"
Giang Bội Linh vội vàng che miệng liều mạng lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn cuồn cuộn rơi xuống như hạt châu bị đứt. Lâm Tịch bất đắc dĩ cúi người xuống, cầm gậy gỗ và lưỡi liềm lên, lại đưa lưỡi liềm cho Giang Bội Linh: "Sau này chuyện như vậy còn rất nhiều, bây giờ cô đã chịu không được, cô đi hướng đông tôi đi hướng tây, tôi không muốn đi cùng người liên lụy người khác."
"Sẽ không, một lần cuối cùng, em.. Em đảm bảo!" Giang Bội Linh giơ tay lên giống như thề.
Lâm Tịch nhìn cô gái nhỏ hèn nhát này, bất đắc dĩ lắc đầu, cô cũng thật sự là khó xử.
Nhưng mà, thế giới tàn khốc này sẽ không ngoại lệ khoan dung với cô ta vì sự hèn nhát của cô ta, muốn tiếp tục sống, nhất định phải trưởng thành, là ngươi đi thích ứng thế giới, mà không phải thế giới đến chiều theo ngươi!
Giang Bội Linh thấy vẻ mặt Lâm Tịch lạnh lùng, biết rằng cô chỉ nói miệng mà thôi, cũng không có ý vứt bỏ mình, liền kéo tay áo Lâm Tịch: "Chị Băng Băng, đừng tức giận, sau này em tự mình đánh rắn, em sẽ không còn như vậy. Chị cũng mệt mỏi rồi, để em mang túi cho." Nói xong, trên mặt mang vẻ nịnh nọt liền động thủ kéo cái túi bện từ vỏ cây đang mang trên vai Lâm Tịch.
Lâm Tịch tùy ý cô ta mang túi, trên mặt vẫn lạnh lùng: "Tiểu Linh, cô có biết cô sai ở chỗ nào không?"
"Em không nên nhát gan như vậy, cũng không nên có chuyện gì liền khóc, phát ra âm thanh lớn như vậy sẽ đưa tới cho chúng ta những phiền phức không cần thiết.."
Lâm Tịch cắt ngang cô ta: "Sai rồi, sai lầm lớn nhất của cô là lúc nhìn thấy gốc cây màu đen kia, tại sao không dùng gậy gỗ trước để gạt xem có thứ gì ẩn giấu trong bụi cây hay không? Đây là nơi hoang dã, không phải là vườn sau nhà cô! May mắn là một con rắn nhỏ, nếu như bên trong ẩn núp là dã thú nguy hiểm gì thì sao? Cô như vậy cũng thật sự là liều mạng?"
Thấy cô ta cúi đầu xuống không nói nữa, Lâm Tịch thở dài một cái, còn nói: "Có đôi khi hại chết chúng ta chưa chắc là những con vật khổng lồ kia, mà chỉ là một lần không cẩn thận của chúng ta."
Ở trong rừng rậm xa lạ, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, quan trọng nhất là tâm lý của mình!
Giang Bội Linh trịnh trọng gật đầu, chân thành nói với Lâm Tịch: "Cám ơn chị, chị Băng Băng! Chị không những đã cứu em, còn dạy dỗ em nhiều thứ như vậy, chỉ có mẹ em mới đối với em tốt như vậy.."
Vẻ mặt Lâm Tịch đen thui: Tỷ không có già như vậy!
Trên đỉnh đầu luôn có những cây gỗ lớn tươi tốt, nhiều loại thực vật dây leo đa dạng, có đôi khi sẽ có những đóa hoa rực rỡ, không khí cũng tươi mát như vậy, nếu như không có những nguy hiểm tiềm ẩn kia thì thật tốt biết bao nhiêu! Nghe tiếng côn trùng kêu vang từng trận, chim hót líu lo, cô thậm chí lờ mờ nhìn thấy một con bướm Helena bay qua trước mặt, thật là một nơi tuyệt đẹp, cũng mẹ nó là một nơi muốn mạng người!
Nhiệt độ dần dần lên cao, không khí cũng từ từ trở nên ẩm ướt mà oi bức, dưới chân càng thêm trơn trợt, dường như mỗi bước đi Lâm Tịch đều phải cẩn thận rất nhiều. Hiện tại quần áo hai người cũng dán sát ở trên người, không biết là mồ hôi hay là cái gì, dù sao trải qua mới lạ lúc ban đầu, bây giờ cả hai đều có hơi bực bội.
Thỉnh thoảng Lâm Tịch sẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn rất vất vã, cũng không biết những thứ kia dựa vào máy bay nhảy dù có thể rơi xuống mặt đất hay không.
Trên đường các nàng nhặt được một loại quả cứng, nhỏ hơn rất nhiều so với quả dừa, nhưng rất giống quả dừa, Lâm Tịch dùng lưỡi liềm chặt phía trên ra, bên trong lại hơi giống dưa Hami, ngửi mùi rất thơm ngọt, Lâm Tịch không xác định thứ này có thể ăn được hay không, moi ra một chút thịt của quả vứt trên mặt đất nhìn xem có con kiến đến ăn hay không.