An Tử Tình co người lại, không đi kéo tay Lâm Tịch nữa, cắn chặt môi, trên mặt trắng bệch vì nhục nhã.
Đột nhiên, dường như cô ta đã hạ quyết tâm, hướng về phía Tông Tuần phịch một tiếng vậy mà quỳ trên mặt đất: "Tông thiếu, xin ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho lần xúc phạm này của tôi. Tôi chỉ nghe lời ba mẹ tới hỏi chuyện chị mình cùng một người.. Một người đàn ông lớn tuổi. Cũng vì tôi lo lắng ba tôi bị tức đến mức phải nằm viện cấp cứu, cũng lo lắng chị mình lầm đường lạc lối, mới nói như thế.."
Lâm Tịch vẫn đánh giá thấp tâm cơ của An Tử Tình, em gái tốt nhà cô vậy mà hướng về phía cô dập đầu "Bịch bịch" giống như trong phim truyền hình cổ đại, An Tử Tình cũng thật sự làm được, chỉ hai ba cái trán cô ta liền tím xanh, hơn nữa dù chật vật như thế, cũng không có quên thuận tiện bôi xấu cô một chút, còn cùng một người đàn ông lớn tuổi, chà chà!
Tông Tuần cũng sửng sốt, anh ta chỉ muốn xả giận cho An Tử Hàm, không có lường trước vậy mà còn có loại thao tác này?
Lâm Tịch thấy thế vội vươn tay ra đỡ An Tử Tình lên, vô cùng đau lòng nhìn cô ta.
Không phải chỉ có các người mới biết diễn kịch!
Trán An Tử Tình đã sưng một mảnh, lúc ở khách sạn vênh váo đắc ý bao nhiêu, hiện tại liền chật vật hèn mọn bấy nhiêu.
Xã hội hiện đại, cái gì thù cái gì oán, em gái ruột quỳ xuống dập đầu cho chị gái? Chiêu này của An Tử Tình là buộc Lâm Tịch phải ra mặt hòa giải cho bọn họ, mặc dù nhìn xem dường như là Tông Tuần giúp Lâm Tịch trút một hơi ác khí ra khỏi miệng, trên thực tế thì sao?
Trong lòng Lâm Tịch ghê tởm giống như ăn phải con ruồi.
An Tử Tình rưng rưng nhìn xem Lâm Tịch, uất ức gọi một tiếng chị, vậy mà La Thuấn cũng đi tới cực kỳ tự nhiên kêu một tiếng chị.
Lâm Tịch trợn mắt há hốc mồm, thật sự quá mức ly kỳ! La Thuấn người này, nhìn xem nhã nhặn nho nhã, còn lộ ra thản nhiên u buồn, lúc đối mặt ba mẹ An cũng rất lễ phép, nhưng mà luôn có lúc lơ đãng toát ra vẻ cao cao tại thượng, ỷ vào mình lớn hơn An Tử Hàm tuổi, từ trước tới giờ đều gọi thẳng tên, hôm nay là lần đầu tiên gọi cô là chị, Lâm Tịch biết mình dính ánh sáng người nào.
Vô luận là anh ta hay là An Tử Tình, sở dĩ đối mặt Lâm Tịch luôn mang theo cảm giác ưu việt, còn không phải bởi vì tiền?
Lâm Tịch cười gằn: Tiền thật sự là một vị thuốc tốt, có công hiệu trắng trợn.
Thông qua thái độ La Thuấn, Lâm Tịch xem như đã nhìn ra, một đôi này, công khai là đến xin lỗi, trên thực tế là muốn mượn mình kết nối với Tông Tuần, nhưng mà bắt cô làm ván cầu lại ở trong lòng chán ghét cô, ha ha.
Lâm Tịch không khỏi buồn cười, nhìn Tông Tuần thiếu thông minh giống như Lục Thời Dã sao?
Có lẽ An Tử Tình không biết, cô ta đã sớm đắc tội vị Đại thiếu gia này, lại nhắc tới lão già tuổi, chắc chắn Tông Tuần đã ghim trong lòng!
Hiện tại Lâm Tịch cũng có so đo, chẳng phải ngươi muốn dùng ta làm ván cầu sao? Tốt, tình cảm chị em chúng ta tốt như vậy, làm sao ta có thể nhẫn tâm không giúp ngươi?
Mấy người lại ngồi xuống, trò chuyện vui vẻ giống như một màn vừa rồi chưa từng xảy ra.
Trong lòng Lâm Tịch thầm than, tất cả đều là ảnh đế ảnh hậu đấy!
Trong toàn bộ bữa tiệc thỉnh thoảng vang lên giọng nói mềm mại mang theo ý tứ lấy lòng của An Tử Tình, ngẫu nhiên La Thuấn cũng sẽ nói lên đôi câu. Bọn họ phụ trách nói, Lâm Tịch phụ trách ăn, Tông Tuần gọi toàn những món ăn đặc trưng của nhà hàng này. Hương vị thật sự không tệ, Lâm Tịch ăn tự nhiên như gió cuốn.
"Chị, nếu chị không nói lời nào, em coi như chị đồng ý." An Tử Tình đột nhiên lên giọng, quỷ chết đói chuyển thế sao? Cô ta cảm thấy chị mình như vậy là cố ý làm cô ta khó chịu!
Cô ta dịu dàng nháy mắt, hơi nũng nịu nói. Nếu như xem nhẹ cái trán tím xanh, đoạn biểu diễn này, hoàn mỹ!
Móa!
Lão tử đồng ý chuyện gì?
An Tử Hàm hoang mang mở to đôi mắt vốn hơi hẹp dài, lông mi dài vểnh lên giống hai cánh bướm, khuôn miệng hơi biến đổi vì đang nhai thức ăn, khóe miệng còn dính một ít trứng cá tầm, giờ phút này đang cố hết sức nuốt xuống, hiếm khi hiện ra vẻ ngây ngô vô cùng đáng yêu.
Giờ khắc này trái tim Tông Tuần đập thình thịch, những cảm xúc không thể giải thích được giống như thủy triều mãnh liệt mà đến! Lúc này anh ta mới nhận ra tại sao anh ta lại mất khống chế cảm xúc trong những ngày gần đây, anh ta vậy mà.. Thích An Tử Hàm?
Tông Tuần cầm khăn ăn dịu dàng giúp Lâm Tịch lau trứng cá tầm bên miệng, một cái tay khác thì tự nhiên giúp cô vỗ phía sau lưng, sợ cô bị sặc.
Sao đây hả?
Vốn không có việc gì lần này Lâm Tịch thật sự bị sặc.
Cô chắc chắn đã phát hiện Tông Tuần giả.
Chờ Lâm Tịch ho khan xong, Tông Tuần đưa ly nước qua để cô súc miệng, An Tử Tình che giấu sự ghen ghét điên cuồng của mình, cười duyên nói: "Tông thiếu đối với chị tốt như vậy, thật làm cho người ta ghen tị. Từ nhỏ tình cảm giữa tôi và chị ấy đã đặc biệt thân thiết, vậy Tử Tình mặt dày liền gọi ngài một tiếng anh Tuần. Nếu chị không phản đối, thì quyết định như vậy nha! Đến lúc đó em và Thuấn ở trang viên chờ chị và anh Tuần cùng nhau đến đấy."
"Tình Tình em đừng hiểu lầm, chị và anh Tuần của em không có quan hệ gì, chị chỉ thuê phòng ở nhà bà nội anh ấy mà thôi." Lâm Tịch nói rõ sự thật, tạt gáo nước lạnh không hề muốn phối hợp bọn họ, nếu không, gian xảo như La Thuấn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Quả nhiên An Tử Tình nghe vậy có hơi tức giận, chị gái mình cố ý phá hủy cầu của cô ta. Ở chung thì ở chung, còn cho thuê, thế gia trăm năm như Tông gia, sẽ cho người khác thuê phòng ở? Lừa gạt ma quỷ à?
La Thuấn cưng chiều vỗ vỗ lưng cô ta, giống như đang vuốt ve một con mèo xù lông.
Tông Tuần vẫn luôn lạnh lùng và thờ ơ, vậy mà lại ban ơn mỉm cười một cái: "Được, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ đến."
Giờ phút này tâm trạng Tông thiếu gia rất tốt!
La Thuấn lập tức mừng rỡ như điên, xem ý tứ Tông Tuần, coi như đã bỏ qua lần xúc phạm này. Hơn nữa dường như còn tiến thêm một bước!
Nếu không phải trường hợp không đúng, La Thuấn cũng muốn ôm bảo bối nhà mình hôn một trận. Có trời mới biết anh ta hẹn Tông thiếu rất nhiều lần, nhưng chưa từng thành công một lần nào. Người chị vợ này vẫn có một chút tác dụng, chẳng qua một quỳ kia của bảo bối vẫn lợi hại hơn!
Lúc này anh ta đã tự động quên đi nỗi oán hận với vợ mình vào buổi sáng.
Hiện tại La Thuấn có rất nhiều tính toán. Chỉ cần Tông thiếu xuất hiện tại bữa tiệc, anh ta lại tỏ ra mình có mối quan hệ thân thiết với Tông gia, mảnh đất trống kia gần như có thể lấy được! Thật sự là không uổng phí thời gian tới đây!
Tử Tình đúng là ngôi sao nhỏ may mắn của anh ta!
Lâm Tịch không nghĩ tới Tông Tuần sẽ đồng ý, lập tức hơi kinh ngạc, dù sao Tông Tuần không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên nhìn ra được tình cảm hai chị em cũng không tốt.
Lâm Tịch nhìn thấy biểu cảm mừng như điên không thể che giấu trên khuôn mặt trầm ổn lão luyện của La Thuấn, trong lòng cô cười lạnh, vậy thì để các người vui mừng trước một chút? Dù sao, lấy được càng nhiều, phác họa bản thiết kế càng hoàn mỹ, lúc mất đi mới càng đau lòng!
Một bữa cơm xem như chủ và khách đều vui vẻ, dù sao La Thuấn cũng không nghĩ tới vậy mà có thể hẹn được Tông Tuần, trước đây thái độ Tông gia đối với anh ta chỉ có vẻ vênh váo đắc ý không có một chút thay đổi.
Vợ chồng hai người vừa lòng đắc chí vội vàng trở về khách sạn tính tiền, sau đó vội vã chạy tới trang viên của La Thuấn ở ngoại ô Boston.
Đây là một việc lớn, dù sao nếu làm tốt, rất có thể một công đôi việc, đã thành công lấy được mảnh đất trống kia lại có thể thuận lợi lọt vào vòng tròn của hội người Hoa đỉnh cấp tại nước M, nhất định phải bày mưu tính kế thật tốt, hai vợ chồng cũng tự nhiên quên mất, nhiệm vụ bọn họ tới đây là thay ba mẹ dạy dỗ An Tử Hàm thiếu đức hạnh.
Tông Tuần cũng không đưa Lâm Tịch về chỗ Tông lão phu nhân, mà mang theo cô đến một nơi đặc biệt gần Cambridge uống trà chiều, bên trong kết hợp Trung Tây, mặc dù nhìn xem ngô không ra ngô, khoai không ra khoai nhưng cũng có một phen hứng thú khác. Vừa lúc Lâm Tịch cũng có lời muốn nói với Tông Tuần, hai người ngây ngốc ở đó đến buổi tối mới trở về.
Chẳng qua Lâm Tịch là vẻ mặt tươi cười, Tông Tuần lại lần nữa hiện ra vẻ mặt thối của nô lệ mèo.
Anh ta luôn dũng cảm đối mặt tình cảm của mình, vì vậy đã suy nghĩ muốn thổ lộ với An Tử Hàm, kết quả, cả một buổi chiều đều nghe nói về La Thuấn, La Thuấn! Mẹ nó! Lần hẹn hò đầu tiên tuyệt vời của anh ta, ngay cả lòng muốn giết chết tên đó Tông Tuần cũng có rồi!
Dù sao cũng là lần đầu tiên An Tử Hàm có việc muốn nhờ anh ta, tâm tình Tông Tuần lại phiền muộn, cũng vẫn phải làm theo. Đưa Lâm Tịch về, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho thành phố B tại bên kia Hoa quốc: "Điều tra mấy người này cho tôi.."