Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nam chính chính trực,trung hậu bị bẻ cong( )
Edit: Huyền Dục
Beta: Snivy
--------------------------------------------
"A...... Ân......"
Đôi tay miễn cưỡng chống hoa văn được khắc bên cạnh bàn, Kỳ Ngôn bị đỉnh về phía trước đâm tới, một chút một chút tức giận, có thể thấy được nam nhân phía sau đang nỗ lực cày cấy.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Ai biết một nam nhân nhìn như không hiểu phong tình, hàm hậu như này, bị chọc cho nóng nảy sẽ biến thành như vậy?
Tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng bên ngoài Ngô công công tới, mà chính mình cũng muốn cho những người ngoài kia thấy được một màn diễn thành công, chỉ là cái giá phải trả cho việc này......
Sợ là ngày mai không ra khỏi giường được.
"Bộc Dương...... Ngô, Bộc Dương Tranh ngươi, ngươi chậm chút......"
Lời nói từ trong môi mỏng tràn ra như tan thành từng mảnh, hàm răng trắng cắn môi, muốn đè nén cảm giác khi cao trào.
Nam nhân phía sau mặc kệ cậu, chỉ lo chính mình hung hăng va chạm, như là phát tiết? Trả thù?
Nam nhân vứt đi một thân trường bào, chỉ lộ ra lồng ngực tinh tráng, so với cơ thể của Kì Ngôn, phá lệ chọc người đỏ mắt ( chắc là ghen tị à).
Trái cây trước ngực cọ xát trên mặt bàn lạnh băng có chút đau đớn, Kỳ Ngôn ý đồ nâng nửa người trên lên, lại phát hiện chính mình cả người đều không có sức lực.
"Bộc Dương Tranh......" Eo thon mảnh khảnh hơi đổi, có chút cố hết sức vươn tay ôm lấy cổ Bộc Dương Tranh, một chân thuận thế bị giữ lại ở lòng bàn tay dày rộng của đối phương, vì có thể càng dễ tiến vào mà bị nâng cách mặt đất một khoảng.
Sau khi chỉnh lại tư thế, Kỳ Ngôn không hề do dự gì, đem cánh môi của chính mình đưa đến.
Lần này, Bộc Dương Tranh không có đỏ mặt, né tránh, mà là sảng khoái tiếp nhận Kỳ Ngôn hôn, hơn nữa còn càng hôn sâu hơn.
[ Độ hảo cảm của nam chủ đối với Kỳ Ngôn: +, độ hảo cảm trước mắt: ]
Hai người đều biết, bên ngoài còn có người đang nghe, đang đợi.
Trong lúc bối rối, quản gia lại gõ cửa hai lần, đều bị Bộc Dương Tranh rống lên mà nén trở về.
Môi răng giao hòa, Kỳ Ngôn nhịn xuống cảm giác thoải mái khi bị đỉnh sâu vào, ngậm cánh môi hắn nói:
"Nếu không quen nhìn Ngô công công kia, chúng ta có thể lại trì hoãn thêm thời gian......"
"A." Nghe lời hắn, Bộc Dương Tranh vậy mà lại cười, "Ngươi còn có tâm tư nghĩ cái khác?"
"Vì tướng quân...... Ân, a...... Lúc nào cũng phải suy nghĩ căng thẳng a."
Bộc Dương Tranh không nói tiếp, chỉ càng thêm nhiệt liệt đâm sâu vào.
[Độ hảo cảm của nam chủ đối với Kỳ Ngôn: +, độ hảo cảm trước mắt: ]
Đã quá ba canh giờ, chờ tới thời điểm Bộc Dương Tranh chuẩn bị tốt tới gặp Ngô công công, Kỳ Ngôn đã hôn mê bất tỉnh nhân sự ở trên giường.
Ngô công công sắc mặt không tính là tốt, có điều càng nhiều hơn là hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Ngoài mặt, Hoàng Thượng đối với tướng quân vẫn là thực coi trọng, sẽ không bởi vì đối phương chậm trễ tiếp thánh chỉ mà trách phạt, đây là đại đặc quyền của Bộc Dương thế gia. Bộc Dương Tranh đi vào chủ vị trong đại đường, trước hướng Ngô công công chắp tay thỉnh tội.
"Công công sợ là sốt ruột chờ rồi?"
"Không ngại, thật sự không ngại, tướng quân có việc làm, chúng ta làm nô tài sao có thể chậm trễ?"
"Ngô công công có thể thông cảm, bản tướng quân tại đây cảm tạ."
Khách sáo mà thôi, ai sẽ coi đó là thật.
Nhấp một ngụm trà, Bộc Dương Tranh không vô nghĩa, trực tiếp tiến vào chủ đề, dò hỏi:
"Thánh thượng hạ chỉ, muốn ta ngày mai tiến cung?"
"Đúng là vậy!" Ngô công công a dua mà cười ha hả nói: "Luận bàn kiếm pháp này, Hoàng Thượng liền thích xem của tướng quân. Nhìn các công tử ca so tài đều không có hứng thú, Hoàng Thượng cố ý phân phó ngày mai tướng quân nhất định phải đến, tướng quân thật đúng là có phúc khí tốt a!"
"Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò, vi thần nhất định không phụ kì vọng của ngài!"
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Ngô công công trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân, đành phải đáp:
"Thánh chỉ này Hoàng Thượng không phân phó lão nô phải tuyên đọc, vậy không còn việc gì nữa, lão nô bên này xin cáo từ."
"Nếu là thế, Ngô công công đi thong thả."
Bộc Dương Tranh vốn cũng không muốn cùng lão khách sáo, thấy lão phải đi, vội vàng kêu quản gia tiễn khách, không chút dây dưa.
Nói thật, hiện tại, hắn chỉ lo lắng nam nhân đang mơ màng đi vào giấc ngủ ở trên giường.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
---- end chương ----
vote nhiệt tình lên nào