Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Edit: Miy
Beta: Tĩnh Nhạc
- --------------
Hẹn gặp Mạnh Chỉ Oánh ở quán café, là một quý ông, Kỳ Ngôn đến sớm hai mươi phút, tìm một vị trí gần bên cửa sổ, gọi ly café rồi ngồi chờ.
Mái tóc màu sợi đay dưới ánh nắng chiếu rọi phá lệ nhu hòa, khuông mặt thiên sứ tựa như được thượng đế sủng ái, khóe môi cong lên như có như không khiến cả người cảnh đẹp ý vui.
Nhiều người cùng nghĩ như nhau, người đẹp như thế đang chờ ai đây?
Khi Mạnh Chỉ Oánh vào cửa, ngay ánh mắt đầu tiên liền thấy được người thiếu niên đã không do dự giúp cô khi cô quẫn bách nhất, cảnh tượng khi người đó đưa cho mình chiếc khăn tay phảng phất hiện về trước mắt, giống như một đạo ánh sáng le lói chiếu trong bóng đêm.
"Bạn học Kỳ Ngôn!"
Có chút vui vẻ chạy đến trước mặt đối phương, đối diện với tầm mắt ấy mặt cô bỗng hơi hơi đỏ.
Ngay khi nhìn thấy, Kỳ Ngôn liền nhận ra nữ chính dậy thì không thành công, nhưng được cái thanh thuần, là kiểu nữ sinh nhất cử nhất động đều khiến người ta cảm thấy thực trong sáng.
"Xin chào, bạn học Mạnh Chỉ Oánh."
Kỳ Ngôn đứng dậy, giúp cô kéo ghế ngồi.
"Thật ngại quá, mình lại bất ngờ hẹn cậu ra đây."
"Không sao hết, không sao! Dù sao mình cũng không thích tiết của giáo viên này!"
"A? Nhưng mà sẽ bị trừ điểm..."
"Vậy thì sao, mấy giáo viên dùng mắt chó nhìn người cùng cái đám phú nhị đại đó cũng đều không ưa thấy mình, cho dù mình có đi học cũng vẫn sẽ bị tìm lý do trừ điểm thôi!"
Nói xong, Mạnh Chỉ Oánh bỗng nghĩ đến gì đó, mặt đỏ bừng, ấp úng xua tay, nói: "Mình không phải nói cậu, mình nói là, những người bắt nạt mình lúc đó ấy!"
[Độ hảo cảm nữ chính với Kỳ Ngôn +. Độ hảo cảm hiện tại: ]
....
Độ hảo cảm cao thế vì quái gì mà vẫn quay về vòng tay của nam chính chứ?!
"Bạn học Kỳ Ngôn..."
Mạnh Chỉ Oánh nhìn Kỳ Ngôn như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người đột ngột xuất hiện phía sau Kỳ Ngôn thì lập tức im bặt.
( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))
Cảm nhận sau lưng có một luồng khí tức giận lạnh băng, Kỳ Ngôn giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lạc Hàn, gương mặt hắn trông như đang rơi vào hầm băng.
"Hàn?"
Kỳ Ngôn đứng dậy, nói: "Sao cậu lại ở đây?"
"Sao? Làm lỡ buổi hẹn hò của cậu?"
"Không phải..."
Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua Mạnh Chỉ Oánh, đang muốn phủ nhận thì lại bị Mạnh Chỉ Oánh cắt ngang.
"Đúng thì thế nào?! Liên quan gì đến cậu! Hừ!"
Mạnh Chỉ Oánh mặt đầy không phục, mở to mắt trừng Lạc Hàn.
Lạc Hàn không nhìn cô, chỉ âm trầm nhìn Kỳ Ngôn.
"Cậu cảm thấy không liên quan đến tôi?"
"Không."
Kỳ Ngôn nhìn lại hắn, nghiêm túc gằn từng chữ một, nói: "Nếu mình đi hẹn hò, nhất định sẽ mang cậu theo."
....
Chung quanh yên ắng một cách quỷ dị.
Đôi con ngươi Lạc Hàn hơi mở to, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng trong tâm thật sự dâng lên niềm vui sướng.
[Độ hảo cảm nam chính với Kỳ Ngôn +. Độ hảo cảm hiện tại: ]
"Bạn học Kỳ Ngôn..."
Tiếng kêu của Mạnh Chỉ Oánh khiến Lạc Hàn xoay người, lạnh nhạt nhìn cô một cái, trầm mặc rời khỏi quán café.
Kỳ Ngôn xuyên qua cửa kính nhìn hắn, khuôn mặt bị ánh nắng che khuất không nhìn ra hỉ nộ ái ố, thẳng đến khi bóng dáng Lạc Hàn biến mất.
Thân ảnh lẻ loi phảng phất như chú cún bị bỏ rơi.
Đôi mày thanh tú của Mạnh Chỉ Oánh nhăn lại, không cam lòng gọi một tiếng nữa.
"Bạn học Kỳ Ngôn!"
~vote this