Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế giới III
Khi nam chính phúc hắc, ngả ngớn bị bẻ cong ( )
Editor: Huyền Dục
Beta: Snivy
×××××××××××××××××××××××××××××
[ Mời ký chủ Kỳ Ngôn tiếp thu tin tức cơ bản ở thế giới mới.]
Lần này Kỳ Ngôn xuyên vào một bộ tổng tài bá đạo, nữ chính Văn Nhược, người cũng như tên, văn văn nhược nhược, hệt như là một con tiểu bạch thỏ. Hoàn cảnh gia đình Văn Nhược không tốt, mẹ lại bị bệnh nặng. Túng quẫn đến đường cùng, không có cách nào, cô chỉ có thể bán đi đêm đầu của mình, bán đi tấm thân trong sạch của thiếu nữ thanh xuân để kiếm tiền. Trùng hợp cô được nam chính Phong Dương Ngạo chọn trúng, bộ dáng ngây thơ hoảng sợ của cô làm Phong Dương Ngạo cảm thấy rất mới lạ, tuy rằng trong lòng hắn luôn khinh thường cô, khinh thường bộ dáng yếu đuối không có sức phản kháng của cô. Nhưng không biết từ bao giờ, mỗi khi cô ở bên lòng hắn lại sinh ra cảm giác hứng thú, dần dần biến thành giam cầm sủng ái. Thoáng cái lại gần, thoáng cái đã đẩy nhau ra xa, hết lần này đến lần khác tổn thương trái tim của nhau, nhưng cuối cùng vẫn hạnh phúc bên nhau. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Mà lần này vai diễn của Kỳ Ngôn là thanh mai trúc mã của nữ chính, một cô nhi tên " Kỳ Ngôn ". Kỳ Ngôn bản tính trầm mặc ít lời, nói trắng ra là có chút nhu nhược, ủy mị, cũng không giỏi giao tiếp với mọi người. Chỉ riêng đối với nữ chính lại luôn trung thành và tận tâm. Bất quá kết quả không như " Kỳ Ngôn " mong muốn, cậu làm tất cả mọi việc vì tình yêu của nữ chính nhưng chỉ để đổi lại sự vứt bỏ không thương tiếc và câu nói tràn đầy ghê tởm của cô:
" Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi chỉ xem anh như anh trai."
Một câu này của cô triệt để khiến Kỳ Ngôn thương tâm đến chết, cô chán ghét cậu, ghê tởm cậu, không muốn nhìn thấy cậu chỉ vì lời tỏ tình của cậu dành riêng cho cô. Lại nói Kỳ Ngôn ban đầu là một cô nhi nhưng kỳ thật cậu cũng là một thiếu gia hào môn. Cuối cùng khi đã nhận tổ quy tông, cậu cùng nam chính đại đấu một hồi, chuẩn bị đoạt lại nữ chính, lại bị nam chính tìm người trong hắc bang bày ra một màn " Tai nạn xe cộ" giết chết.
Đây là toàn bộ một câu chuyện xưa, phải nói là vô cùng cẩu huyết, mang theo một tia bi thương nho nhỏ. Nhân vật " Kỳ Ngôn " này phảng phất là dòng nước trong duy nhất trong cuốn Mary Sue này.
Lúc này, Kỳ Ngôn đang chuẩn bị cùng Văn Nhược về nhà thăm mẹ của cô đang bệnh nặng, cũng là lúc cốt truyện mới bắt đầu, mọi chuyện hết thảy đều còn không biết kết cục.
[ Hảo cảm của nữ chính Văn Nhược đối với Kỳ Ngôn: ]]
Trước làm bạn bè, chưa là người yêu.
"Tiểu Ngôn ca ca, cảm ơn anh cùng em đi thăm mẹ của em."
Văn Nhược đỏ mặt, cô làm như vô tình cúi đầu lộ ra cần cổ trắng nõn. Kỳ Ngôn nhìn cô, ngại ngùng cười nói:
"Chuyện này cũng không có gì cần cảm ơn đâu... "
"Như thế nào lại nói không có gì, anh cũng phải đi học mà..."
"Không vấn đề gì, anh học môn tự chọn, vừa vặn hôm nay không có tiết."
Nghe vậy, Văn Nhược cười càng thêm thẹn thùng.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
Đi vào nhà Văn Nhược, Kỳ Ngôn đánh giá tinh tế một lượt, một ngôi nhà nhỏ hơn bốn mươi mét vuông, một căn phòng ngủ lớn, một nhà vệ sinh, một phòng ngủ nhỏ.... Nói là một căn phòng ngủ nhỏ, chẳng qua là để một chiếc giường nhỏ, một bên để bàn ghế còn một đầu khác là ban công, thoáng cái dễ dàng đổi thành phòng bếp. Nhìn qua mới biết....thế nào là sinh hoạt vô cùng khó khăn. Cách bố cục nhà loại này, nếu ở mấy năm trước còn xem như là nơi ở tương đối phổ biến của gia đình bình dân, nhưng bây giờ lại ở trước mắt, quả thực cho thấy hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn, bởi vì hiện nay thời đại lúc nào cũng thay đổi, không ngừng phát triển từng ngày. Văn Nhược thật ngại ngùng, mang theo Kỳ Ngôn đến căn phòng ngủ nhỏ, cô đỏ mặt kêu Kỳ Ngôn tùy tiện ngồi, rồi rót đầy một chén nước đem tới, đặt ở trên tủ đầu giường, tỏ vẻ ngập ngừng nói:
"Nhà em nhỏ quá..."
"Không, không hẳn."
Kỳ Ngôn cười cười,
"Không phải là anh an ủi em, mà đối với anh mà nói, gia đình nhỏ như thế này luôn khiến anh cảm thấy ấm áp hiếm có mà anh luôn hướng đến."
"Anh tiểu Ngôn, thực xin lỗi..."
Văn Nhược cũng là biết Kỳ Ngôn thân là " cô nhi ", cho nên cô vội vàng yếu ớt nói hai tiếng xin lỗi.
[ Hảo cảm của nữ chính đối với Kỳ Ngôn +, độ hảo cảm trước mắt: ]]
Độ hảo cảm dễ dàng tăng như vậy? Nhưng rốt cuộc là vì cái gì... Trong lòng Kỳ Ngôn thoáng qua một tia nghi vấn, nhưng lại bị tiếng ho khan dồn dập phát ra từ căn phòng ngủ lớn đánh gãy.
Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ! Nhược Nhược a... Cho mẹ một chén nước..."
Thanh âm suy yếu của người phụ nữ trung niên không biết từ đâu truyền tới. Văn Nhược giật mình, vội vàng rót đầy một chén nước đem lên. Kỳ Ngôn thấy cô chạy tới, tự nhiên cũng cùng qua đi, nhìn xem có cái gì có thể hỗ trợ. Nhưng khi đi vào phòng, cậu đã bị hương vị nồng đậm của thuốc trung y hun đến mức khó thở, tiếp tục nhìn qua trên bàn, chỉ thấy trên đó chai lọ, chum vại, bình thuốc, sắp xếp hết sức bừa bãi. Tất cả dường như muốn triệt để đem cậu dọa nhảy dựng. Này thật đúng là bệnh nặng khó trị a. Mẹ của Văn Nhược, Văn Tâm là một người phụ nữ tốt bụng, ít nhất trong ấn tượng của Kỳ Ngôn khi còn nhỏ, bà luôn dùng khuôn mặt tươi cười đón Văn Nhược và Kỳ Ngôn lấm lem bùn đất về nhà. Cho đến khi biết được cậu là cô nhi từ cô nhi viện trốn ra, bà cũng không hề chán ghét mà ngược còn dùng vẻ mặt nhân từ làm một bàn lớn thúc ăn ngon chiêu đãi Kỳ Ngôn......
Nhưng mà người phụ nữ này lại bởi vì Phong Dương Ngạo cùng Văn Nhược một lần lại một lần gặp nhau rồi chia tay mà phải liên tục chuyển viện, cuối cùng trong một lần Văn Nhược mang bà chuyển viện, trên đường không may tử vong. Nghĩ đến phần ân tình này khi còn nhỏ, Kỳ Ngôn âm thầm quyết định tuyệt đối không được để bà giẫm lên vết xe đổ!
- ---- end chương -----
Vote đi nào các tình yêu
P/s: Tình hình là đã bão xong chương tạ lỗi rồi nhé mấy ái phi . Từ bây giờ quay lại như cũ nhé .