Editor: Miêu Bàn Tử
"Coong!"
Tiếng vũ khí chạm vào nhau réo rắt vang lên.
Không có phát sinh đau đớn như trong dự đoán, Tiêu Ngự bừng tỉnh cúi đầu xem xét, lại bị hoảng sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Nàng vì ngăn cản hắn tự sát mà trực tiếp rút chủy thủ cắm trong tim ngăn tại trước ngực của hắn!
"Phiên Phiên!"
Tiêu Ngự dùng sức che đi cái lỗ thủng kia, nhưng làm thế nào cũng không ngăn được máu tươi cứ chảy ra ngoài, giống như sự bất lực của hắn đối với sinh mệnh nàng,
"Tại sao nàng lại ngốc như vậy, ta không đáng, không đáng để nàng làm như vậy!"
Câu nói này lúc trước Tô Đát Kỷ nói qua rất nhiều lần, kết quả hôm nay đổi lại là hắn.
Váy áo xanh nhạt của nàng đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, khiến cho gương mặt Tô Đát Kỷ không có một tia huyết sắc mặt nay lại càng thêm trắng bệch như tờ giấy.
"Ngài... ngài là Hoàng Thượng... ngài không thể chết... khụ khụ khụ..."
Nàng lo lắng mở miệng,
"Phải sống... thật tốt..."
Tiêu Ngự càng xấu hổ không chịu nổi, nàng ra sức cứu mạng của hắn, vì yêu cũng vì thiên hạ chúng sinh, mà hắn lại không biết quý trọng nàng.
Nhưng hắn không biết, trong lòng Tô Đát Kỷ âm thầm nghĩ, nếu như chết dễ dàng như vậy thì làm sao hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, để hắn trầm luân trong bể khổ của tình yêu, vĩnh viễn không siêu sinh?
Nàng ráng chống đỡ lấy một hơi cuối cùng, cố gắng mỉm cười đem noãn ngọc hồ ly đã bể nát thả vào trong tay hắn.
Noãn ngọc mang theo nhiệt độ yếu ớt từ cơ thể, lại giống như lò thiêu, thiêu đốt linh hồn Tiêu Ngự.
Gửi quý dị nào đang đọc ở những trang ăn cắp, muốn đọc tiếp hãy qua wattpad @MieuBanTu để biết thêm thông tin chi tiết. (//)
Làm xong tất cả mọi chuyện, Tô Đát Kỷ giống như đã dùng hết tất cả khí lực trong thân thể, nàng ho khan hai tiếng, thống khổ hít thở từng ngụm, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng hôi bại, chỉ sợ chạm vào liền biến thành tro tàn!
"Phiên Phiên!"
Tiêu Ngự ôm nàng vào trong ngực, âm thanh run rẩy,
"Nàng đừng rời bỏ ta, lúc trước là ta không đúng. Báo ứng phải nên báo trên người của ta, nàng vô tội, toàn là lỗi của ta."
"Xin nàng, cầu xin nàng, đừng đi, đừng đi có được không?"
Hắn vốn là đế vương quyền thế đứng sừng sững trên đỉnh cao vạn người, giờ phút này lại hèn mọn khẩn cầu đến cực điểm, khẩn cầu ông trời thương hại hắn một chút.
"Ta hối hận rồi, từ lần đầu tiên thấy nàng ở ngự hoa viên, ta liền biết mình đã động tâm."
"Ta đã sớm yêu nàng, cầu xin nàng cho ta một cơ hội để đền bù có được hay không?"
Hắn cầu khóc khàn cả giọng,
"Ta cam đoan, đời này ta chỉ yêu một mình nàng, không có thê thiếp bên người."
"Chẳng phải nàng nói chúng ta sẽ sinh hài tử sao? Chúng ta sẽ sinh rất nhiều hài tử, có nam có nữ."
"Chúng ta sẽ ở bên nhau hạnh phúc đến đời đời kiếp kiếp, có được hay không?"
"Phiên Phiên, nàng đáp ứng ta có được hay không?"
Đáng tiếc, cho dù trời xanh có nước mắt, hồ ly lại vô tình!
Đối mặt với màn tỏ tình thắm thiết của đế vương như thế, trong đôi mắt đã mất đi thần sắc của Tô Đát Kỷ toát ra mấy phần mơ màng, miệng thì thầm lẩm bẩm,
"Thì ra... người trước khi chết... sẽ nằm mơ..."
"Hoàng Thượng thế mà... thế mà đang nói...ngài ấy...yêu ta..."
Nàng hoảng hốt cười, trong nụ cười ấy tràn đầy sự thỏa mãn cùng say mê,
"Giấc mơ này... thật đẹp..."
Nàng lại coi đó là một giấc mơ sao?
Lòng Tiêu Ngự giống như bị ngâm trong dấm chua, đau đến quặn người.
Đúng rồi, hắn chưa hề nói qua hắn yêu nàng, hắn chỉ biết làm ra những hành động cô phụ nàng, càng không có để cho nàng cảm nhận được một chút điểm hạnh phúc. Hiện tại, tới giây phút sinh ly tử biệt, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn chưa bao giờ biểu đạt tình yêu đối với nàng.
Không thể! Hắn không thể để cho nàng mang theo nỗi tiếc nuối này rời đi!
"Không phải là mơ!"
"Phiên Phiên, nàng nhìn ta!"
"Là sự thật, lời ta nói là sự thật!"
"Ta thật sự yêu nàng, ta yêu nàng!"
"Phiên Phiên nàng đã nghe chưa?"
"Ta yêu nàng!"
Tiêu Ngự cơ hồ như gào thét bên tai nàng, gấp gáp đến ước gì móc trái tim ra cho nàng nhìn.
Nhưng Tô Đát Kỷ sẽ không cho hắn cơ hội chứng minh tâm ý của mình.
"Vậy... hãy để ta... vĩnh viễn... vĩnh viễn...ở bên trong... giấc mơ này... không cần... tỉnh lại..."
Đôi mắt nàng nhìn nam nhân đối diện, mang theo quyến luyến vô hạn, rung động hai lần, sau đó khép lại... vĩnh viễn.
"Không!!!"
Tiêu Ngự dùng sức ôm lấy cỗ thân thể nhỏ nhắn đã mất đi linh hồn kia trong ngực, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng.
Nỗi đau thấu tim gan vang đến tận mây xanh.
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor 凸( ̄︶ ̄):
- chương nữa kết thúc.
Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~