Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

chương 301: khen ngợi, diễn cảm không tồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday

Nam Tầm liếc anh một cái, sau đó không dấu vết dời tầm mắt.

Đừng nhìn cô bình tĩnh như thế, thực ra vừa rồi trái tim mới giật thót lại đập liên hồi đấy.

Đờ mờ, cảnh tượng này hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh nam thần hóa yêu tinh nằm dụ dỗ trên giường cô tưởng tượng đêm qua. Hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm cô không kịp phòng bị!

"Chào các thầy, em là Đan Thủy, tới thử vai nhân vật Dương Vũ Nhu." Nam Tầm đảo mắt lướt qua mấy người, cuối cùng dừng trên người đàn ông trung niên đầu trọc ở giữa.

Vị ở giữa này mới là người có quyền lên tiếng nhất, chính là tổng đạo diễn Uông Đông của phim. Người bên trái hẳn là phó đạo diễn.

Đạo diễn Uông vừa nhìn thấy Đan Thủy, trong mắt đã xẹt qua vẻ vừa lòng hiếm thấy. Nhưng đợi ông xem xong sơ yếu lý lịch của cô, khuôn mặt hơi giống quả bí đao lại càng dài thượt ra.

"Rốt cuộc là ai nhét người này vào? Không xuất thân chính quy thì thôi, đến cả một chút kinh nghiệm diễn xuất cũng không có! Người mới toanh á? Đi đi đi, mau mau lăn cho ông!" Đạo diễn Uông giận dữ hét lên.

Nam Tầm:...

Tuy nói lắm tài nhiều tật, nhưng tính tình vị đạo diễn Uông này cũng kém quá đi. Sao có thể rống một cô gái nhỏ như cô vậy chứ.

Nếu đây là người mới chưa gặp qua việc đời, đoán chừng đã bị ông rống cho khóc chạy.

Nam Tầm theo bản năng nhìn thoáng qua nam thần Âu Càn, lại phát hiện anh vừa lúc đang rảnh rang nhìn mình, thái độ vẫn lười nhác thờ ơ như cũ.

Ha hả, nam thần đang xem trò vui sao? Cái đồ tiểu yêu tinh không lương tâm, mệt cô mỗi ngày đều vẽ cho anh một bức.

Đến vị phó đạo diễn bên cạnh cũng chỉ khẽ lắc đầu, tỏ vẻ đáng tiếc.

Thật vất vả mới gặp được người sát hình tượng nhân vật như vậy, thế mà lại không hề có kỹ thuật diễn. Cứ cho là nhân vật này không cần kỹ thuật diễn, thì cũng không thể nhận một người không có chút kinh nghiệm diễn xuất nào được.

"Đạo diễn Uông, em chỉ cần hai phút." Nam Tầm thành khẩn nhìn đạo diễn Uông.

Không đợi Đạo diễn Uông nóng tính mở miệng, nam thần Âu Càn đã mở miệng trước. Anh lười biếng ngáp một cái, hỏi: "Đã xem kịch bản chưa? Màn cuối cùng - Dương Vũ Nhu ám sát Kỷ Kình, em diễn thử xem."

Khi người đàn ông nói lời này, cả người đều tỏa ra một loại khí chất lười biếng khó tả. Vẻ đẹp của anh như một đoá anh túc, khiến người khác phải nghiện.

Âu Càn vừa mở miệng, đạo diễn Uông và phó đạo diễn bên cạnh đều sửng sốt, khá là bất ngờ nhìn anh.

Âu Càn hơi nhún vai, tà tà liếc qua hai người: "Người đẹp thế mà, phải cho một cơ hội chứ."

Đạo diễn Uông điên cuồng phỉ nhổ trong lòng: Cho cơ hội cái rắm! Nhân vật Dương Vũ Nhu đích xác không cần kỹ thuật diễn xuyên suốt kịch bản, song duy chỉ có một màn cực kỳ khảo nghiệm khả năng diễn xuất. Đó chính là cảnh Dương Vũ Nhu ám sát kẻ thù Kỷ Kình, cuối cùng ám sát không thành ngược lại còn mất mạng. Người có kỹ thuật cũng không chắc chắn có thể làm tốt cảnh cuối cùng đó. Chú mẹ nó dám để một cô nhóc không hề kinh nghiệm đi diễn cái cảnh khó như vậy?

Ánh mắt Nam Tầm vừa động. Không cho đối phương cơ hội đổi ý, cô đột nhiên lùi lại xoay mấy vòng, cứ thế nhẹ nhàng múa trong sân.

Đạo diễn Uông và phó đạo diễn vừa thấy tư thế của cô, không khỏi liếc nhìn nhau.

Chậc, còn luyện qua nha, thoạt nhìn cũng có chút hiểu biết vũ đạo.

Nam Tầm nghiễm nhiên đã trở thành Dương Vũ Nhu trong kịch bản, tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị giết, lập chí báo thù rửa hận. Nàng sung làm vũ nữ tiến vào phủ đệ của kẻ thù Kỷ Kình, múa một khúc trong yến hội sinh thần của hắn.

Lúc đầu, ánh mắt nữ tử đang múa trống rỗng, bên trong che giấu sát khí nồng đậm cùng hận ý ngập trời. Nhưng rất nhanh, tất cả cảm xúc đã bị nàng đè xuống. Đôi mắt nàng như hàm chứa sóng nước lăn tăn, như có như không liếc qua mặt người nọ, không tiếng động dụ dỗ hắn.

Đạo diễn Uông há miệng thở dốc. Ông phát hiện ra đối phương đang nhìn về hướng cậu bạn lâu năm Âu Càn của mình, cô đã coi Âu Càn thành kẻ thù không đội trời chung.

Cô nhập vai!

Dáng múa của thiếu nữ uyển chuyển, dụ hoặc như có như không quả nhiên khiến Kỷ Kình chú ý.

Cả người Âu Càn thoáng nghiêng về phía trước, môi mỏng hơi nhếch lên, trong mắt mang theo vẻ hứng thú.

Đạo diễn Uông bên cạnh há hốc miệng. Hiếm thấy nha, Âu Càn chẳng coi ai ra gì lại cũng đã nhập vai!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mỹ nhân đang múa giữa sân đột nhiên nhảy lên xẹt một đường ngang như bay giữa không trung.

Đạo diễn Uông sợ tới mức nắm chặt lấy tay phó đạo diễn. Mặt phó đạo diễn đều tái đi rồi nhưng ông ta không dám kêu ra tiếng, sợ cắt ngang suy diễn của đối phương.

Mũi chân vũ nữ vừa chạm đất, lại mượn lực nhảy lên, sau đó rơi xuống cái bàn trước mặt Âu Càn.

Người bình thường nếu rơi từ trên không xuống mặt bàn kia khẳng định sẽ phát ra tiếng vang nặng nề. Nhưng Đan Thủy lại như thật sự có khinh công, thời điểm rơi xuống vậy mà chỉ nhẹ nhàng lung lay một chút.

Nàng nằm nghiêng trên bàn rướn người về trước, đôi tay như rắn nước quấn lấy cổ Âu Càn. Đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, cười duyên hỏi: "Đại nhân, ngài cảm thấy nô gia múa được chứ?"

Nam nhân một phen ôm lấy vòng eo thon nhỏ chưa đầy một nắm tay của nàng, kéo sát mỹ nhân trên bàn vào trong ngực, rất có hứng thú đánh giá một câu: "Múa đẹp, người càng đẹp."

Đạo diễn Uông đứng ngoài quan sát nãy giờ vốn muốn nhắc nhở một câu lời kịch sai rồi, nhưng miệng chỉ giật giật rồi lập tức đóng lại. Ý tứ đại khái là được, Âu Càn lại không xem kỹ kịch bản, không nhớ lời kịch là bình thường.

Nam Tầm nghe được lời này thì càng thêm làm càn. Làn thu thủy nhìn chằm chằm nam nhân không rời mắt. Trong con ngươi tựa như có móc câu vô hình bay ra, gắt gao cuốn lấy người trước mặt. Bàn tay ngọc ngà thon dài của nàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua gò má, câu hắn ngứa ngáy không thôi.

Đôi môi hồng nhuận của mỹ nhân chậm rãi tiến gần, chóp mũi đã đụng vào người nọ, môi hồng chỉ cách môi mỏng của hắn 0.01 cm thì đột nhiên dừng lại.

Mỹ nhân một bên dùng mắt câu lấy hắn, một bên nhả khí như lan gọi: "Đại nhân ~"

Dòng khí hàm hương tựa như chui qua môi mỏng hơi hé của nam nhân, hơi thở hai người quyện quanh, hết sức ái muội.

Khóe miệng Âu Càn đột nhiên nhếch lên. Vào lúc cơ thể nữ nhân ngửa ra sau, hắn cũng cúi người, cứ như vậy hôn xuống.

Đúng lúc này, đôi mắt đẹp đang khép hờ của nữ tử đột nhiên trừng to, hận ý cùng sát ý ngập trời trong nháy mắt tràn ra ngay thời khắc này.

"Cẩu tặc Kỷ Kình, ngươi đi chết đi!" Nữ tử hét lớn, tay phải rút trâm trên đầu, hung hăng đâm hướng giữa lưng hắn.

Âu Càn phản ứng cực nhanh hơi nghiêng người qua bên, cho nên cây trâm không khí kia chỉ đâm vào cánh tay trái.

"Cắt!" Đạo diễn Uông đột nhiên thốt lên. Ông không biết đã đứng dậy từ khi nào, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô gái trong lòng Âu Càn.

Nam Tầm vội vàng đứng dậy từ trong ngực Âu Càn, như thiếu nữ ngoan ngoãn đứng qua bên, tỏ vẻ cảm kích nói với anh: "Vừa rồi cảm ơn tiền bối đã diễn cùng em, tiền bối quả nhiên lợi hại."

Âu Càn hơi hơi híp mắt nhìn cô, qua hồi lâu mới nói: "Diễn cảm không tồi, không thua gì diễn viên chuyên nghiệp xuất thân chính quy. Đạo diễn Uông nếu không chọn em, có khả năng là già cả mắt mờ."

Đạo diễn Uông bên cạnh:...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio