Edit: Trant/ Beta: Padu, RED, Bánh Bao
Cái chết của Tiếu Dao và Ánh Hàn khiến Tiêu Minh Hạo phát điên, nàng giơ kiếm quát to: "Công thành cho ta ——"
Chúng tướng sĩ bị khơi dậy lòng nhiệt huyết, các nàng ào lên công thành như ngọn sóng, người trước ngã xuống người sau lập tức tiến lên. Vào khoảnh khắc ấy không một ai sợ hy sinh.
Rốt cuộc, các nàng cũng leo lên được được thành trì chém giết quân địch, hung hăng chặt đầu bọn chúng.
Tiêu Minh Hạo đoạt được tòa thành khó công nhất của Bắc Mạc, khiến Bắc Mạc run sợ, thủ lĩnh Bắc Mạc cuống cuồng trình thư xin hàng.
Nhưng Tiêu Minh Hạo giận dữ tức khắc xé nát thư xin hàng của Bắc Mạc, thủ lĩnh Bắc Mạc hoảng hốt vô cùng, tự mình áp giải một gã nam nhân đến đàm phán.
Đối phương nói do chính ca nhi tên Thu Song này hiến kế bắt trói Vệ phó tướng, lấy đó để áp chế lui binh.
Khi Thu Song bị tên thủ lĩnh áp đến, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Vậy là đủ rồi, không còn gì hối hận. Dù sao biết bao vinh hoa phú quý, gã cũng hưởng rồi.
Nhưng vì sao, trong lòng vẫn trống rỗng?
Có lẽ do ghen ghét đi, gã ghen tỵ cùng cực. Tiếu Dao Ánh Hàn cùng chết, hai kẻ có liên quan tới gã bị vạn tiễn xuyên tâm, khi chết còn ôm chặt nhau đến thế. Thật ra gã không muốn bọn họ chết, gã chỉ muốn nắm chặt vinh hoa phú quý trong tay. Thế nhưng Tiếu Dao thà nguyện chết cùng Ánh Hàn, cũng không cho tướng sĩ Đại Triệu lui binh.
Gã tưởng rằng mình rất hiểu Tiếu Dao. Nhưng giờ gã mới phát hiện, gã thật sự chưa từng nhìn thấu nữ nhân này.
Thủ lĩnh Bắc Mạc chém đầu tên nam nhân Thu Song họa quốc ngay trước mặt Tiêu Minh Hạo và các tướng sĩ Đại Triệu, thậm chí hứa hẹn nhường vài tòa thành.
Tuy Tiêu Minh Hạo muốn một lưới bắt trọn Bắc Mạc, nhưng đây dù sao vẫn là nước chư hầu mạnh nhất, trong thời gian ngắn không thể đánh đến cùng được. Hơn nữa tướng sĩ Đại Triệu cần nghỉ ngơi, bá tánh cũng cần một quốc gia thái bình.
Đại Triệu lần nữa ký hiệp ước hòa bình với Bắc Mạc. Bắc Mạc hứa vĩnh viễn không xâm phạm Đại Triệu, cắt nhường năm thành trì, cũng nguyện ý nộp cống phẩm hàng năm.
Tiêu Minh Hạo thắng trận về nước, thành anh hùng trong mắt lê dân bá tánh. Trong lòng nàng vốn có vui sướng, nhưng nghĩ đến thắng lợi bây giờ được đổi lấy từ biết bao mạng người, niềm vui đó lập tức biến thành thương đau.
Kỳ thực Tiếu Dao hoàn toàn có thể yêu cầu nàng lui binh cứu Ánh Hàn, nhưng nàng ấy không làm vậy. Nếu Tiếu Dao khăng khăng cố chấp, lúc đó Tiêu Minh Hạo sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Người bị treo trên tường thành không ai khác ngoài Ánh Hàn, là Vệ phó tướng giúp nàng giết vô số địch. Nếu một câu nàng cũng không nói, sẽ khiến chúng tướng sĩ trái tim băng giá. Thế nhưng Tiếu Dao phản ứng quá nhanh, căn bản không cho Tiêu Minh Hạo cơ hội khó xử.
Nàng thật sự nợ Tiếu Dao và Vệ Ánh Hàn quá nhiều.
Thi thể Tiếu Dao Ánh Hàn được Trương Tử Kỳ mang về Giang thành, đưa tận tay Tiếu Hồng và Thái Thương.
Thái Thương bổ nhào trên thi thể hai người gào khóc: "Ta biết mà, ta biết ngay sẽ có chuyện mà! Tiếu gia nhất mạch đơn truyền, bây giờ ta lại sinh thêm một đứa. Khẳng định ông trời đã ám chỉ với ta, ám chỉ Dao Dao sống không lâu. Đáng ra lúc trước chúng ta không nên nghe nó, không nên để nó một mình đối mặt tất cả, chúng ta không nên đi! Dao Dao con ta... Con rể ngoan của ta..."
Tiếu Hồng đứng sau lưng ông cũng cúi đầu nghẹn ngào, cố nén tiếng nức nở.
Miệng Trương Tử Kỳ hơi mở, đôi mắt hồng hồng, không biết nên an ủi hai người thế nào.
Qua hồi lâu, nàng mới nghẹn ngào nói: "Ngũ điện hạ vốn định đích thân tới cảm tạ bá phụ bá mẫu, nhưng hoàng thành có biến, ngài ấy không thể rời khỏi. Điện hạ nhờ ta truyền lời cho bá phụ bá mẫu, Tiếu Dao và Tiếu phu quân là anh hùng của Đại Triệu quốc, điện hạ sẽ xin Hoàng Thượng truy phong hầu tước."
Khi nói lời này, cổ họng Trương Tử Kỳ nghẹn lại.
Người cũng đã chết, những thứ ấy còn nghĩa lý gì?
Trương Tử Kỳ nói rất nhiều, vẫn không thấy vẻ mặt bi ai cực độ của hai người nguôi ngoai, đành tiết lộ: "Thời điểm ra đi, Tiếu Dao và Vệ Ánh Hàn rất hạnh phúc, bọn họ đến chết cũng không rời nhau. Coi như vì Tiếu Dao muội muội, xin bá phụ bá mẫu phấn chấn lên. Tiếu Dao nhìn thấy hai người như vậy nhất định sẽ khổ sở."
Thái Thương ngẩn ra, đón đứa bé mới sinh trong ngực hạ nhân. Bé gái mới được mấy tháng, sắc mặt hồng hào thực khỏe mạnh. Giống, rất giống Dao Dao hồi nhỏ.
Hai mắt ông sưng đỏ, ôm Tiếu Hồng khẽ khóc...
Gần một năm Tiêu Minh Hạo không ở hoàng thành, Bát hoàng nữ và Hiền phi không ngừng hành động, nhưng rốt cuộc hai kẻ này vẫn thiếu một phần gan phách và may mắn. Còn chưa nhấc lên nổi bọt sóng, Tiêu Minh Hạo đã thắng trận trở về.
Trong hoàng cung, Hoàng Thượng biết tin Tiếu Dao và Ánh Hàn qua đời thì bất ngờ hộc máu, sau đó liền bệnh không dậy nổi.
Tiêu Minh Hạo quỳ gối trước long sàng, nhìn vẻ mặt tiểu tụy của người đó, tâm trạng có chút phức tạp. Khi còn bé thật ra nàng rất ngưỡng mộ mẫu hoàng, nhưng dần lớn rồi hiểu chuyện, phần ngưỡng mộ đó cũng giảm bớt. Mãi đến khi phụ hậu xảy ra chuyện, nàng thậm chí sinh lòng oán giận.
Nữ nhân vừa phong lưu vừa vô tình ấy lúc này lại nằm ốm đau ở đằng kia. Tiêu Minh Hạo đột nhiên cảm thấy, nàng vẫn rất yêu mẫu hoàng, khát vọng được bà công nhận.
"Hạo Nhi." Hoàng Thượng bỗng duỗi tay.
Tiêu Minh Hạo vội vàng đưa tay bắt lấy.
Hoàng Thượng nắm tay nàng, suy yếu nói: "Hạo Nhi, trẫm là kẻ tiểu nhân ích kỷ đê tiện, là trẫm hại chết hoàng đệ con. Ánh Hàn, nó mới là Thập Bát hoàng tử, mới là nhi tử của trẫm và Trúc Nhi. Nếu không phải vì trốn trẫm, nó và Tiếu Dao sẽ không ra chiến trường, cũng sẽ không phải chết. Khụ khụ... lúc trước là do trẫm đần độn, chỉ vì gương mặt đó mà không muốn nhận nó. Khụ khụ khụ..."
Bà ta ho liên tục, há to miệng thở hổn hển: "Hạo Nhi con nói, con nói xem trẫm xuống âm tào địa phủ, liệu Trúc Nhi có hận trẫm không? Trẫm, trẫm sắp được gặp Trúc Nhi rồi, trẫm thực sợ hãi..."
Đầu Tiêu Minh Hạo trống rỗng, nàng đang nỗ lực tiêu hóa những lời này.
Ánh Hàn mới là hoàng đệ của nàng? Trời ạ, chuyện này...
Giọng Hoàng Thượng dần nhỏ xuống: "Hạo Nhi, thánh chỉ truyền ngôi trẫm đã viết xong, để ở trên bàn. Về sau Đại Triệu giao cho con, trẫm cũng yên tâm."
Nói xong, bà ta chậm rãi khép mắt, nhẹ giọng nỉ non: "Trúc Nhi, Ánh Hàn, trẫm tới bồi tội với các người..."
Đại Triệu quốc. Chuông tang vang lên, Hoàng Thượng băng hà, tân hoàng lên ngôi.
Mười sáu năm sau, một thiếu nữ tên Tiếu Tư Phán thi đỗ Trạng Nguyên, trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Đại Triệu quốc. Hoàng Thượng cực kỳ yêu thích, nhận làm nghĩa muội.
Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C
Sau khi bị vạn tiễn xuyên tâm, Nam Tầm đờ đẫn trở lại không gian sao trời của Tiểu Bát.
"Hoàn hồn, hoàn hồn." Con ngựa trắng xinh đẹp đi vòng quanh cô.
Nam Tầm xoa nhẹ mặt, hít một hơi thật sâu: "Lần sau đổi cách chết được không? Chết kiểu này thảm quá, còn đau chết bà!"
Mặt ngựa của Tiểu Bát thế nhưng lộ vẻ trào phúng nhân tính hóa: "Này ai ui, là ai nói không cho ta chắn đau, muốn cùng Ánh Hàn trải nghiệm đau đớn vạn tiễn xuyên tâm?"
Nam Tầm lẳng lặng giả chết, mới rời đi mà cô đã hơi nhớ Hàn Hàn rồi.
"Tiểu Bát, đi, đến thế giới sau nào."
Tiểu Bát giật mình: "Trời thân ái, ngươi đúng là càng ngày càng chuyên nghiệp! Vốn định cho ngươi nghỉ ngơi chốc lát. Cơ mà nếu ngươi không cần, chúng ta khởi hành luôn đi ~"
Linh hồn Nam Tầm vặn vẹo một hồi, nhanh chóng tiến vào thế giới tiếp theo.
Còn đang mơ mơ màng màng, Nam Tầm cảm giác có người lau thứ gì đó lên trán cô. Lành lạnh, ươn ướt, như là hỗn hợp lỏng tanh tưởi nào đó.
Nam Tầm chậm rãi mở mắt. Chờ thấy rõ cảnh tượng trước mặt, trong cổ họng không kìm được phát ra tiếng thét chói tai: "Á ——"
Cùng lúc đó trong đầu chửi rủa: "Tiểu Bát, ta mả cha cả nhà ngươi!"
__________________________________________
Giới thiệu thế giới sau
Thế giới : Tiểu thần côn và lão tổ cương thi hoàn dương
Thể loại: Hiện đại, phong thủy thần quái, linh dị huyền huyễn, trâu cụ tổ gặm cỏ non
Độ dài: chương, kết thúc ở .
P/s: Ngày mai hay ngày kia đăng cả thế giới ở đây nha: