Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

chương 626: đánh cược, chân tâm đoạn trường hoàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Đoạn trường: đứt ruột ~ nỗi đau xé ruột]

Vì vậy mới nói Nam Tầm người này, một khi đã không sợ hãi, sẽ bộc lộ bản chất hết sức vô sỉ.

Cô ỷ vào bản thân võ công cao cường, lại ỷ vào tia thương tiếc dưới đáy mắt người nọ, không ngừng tìm chết dụ dỗ người ta.

Song cô cũng để ý thấy tay Thanh Y Quỷ Diện đã nắm chặt đến run bần bật, vì vậy quyết định nên vẫn tém tém lại chút xíu.

“Tiền bối, ta đói bụng, ta đi bắt gà rừng ha ha.” Ngay lúc cơn bạo nộ của hắn đạt tới cực điểm, Nam Tầm bỏ lại một câu rồi tung tăng chạy xa.

Leng keng leng keng, leng keng leng keng, tiếng chuông bạc lanh lảnh reo vang khắp chặng đường.

Thanh Y Quỷ Diện trơ mắt nhìn nữ nhân dần khuất dạng, lửa giận sắp bùng nổ trong lòng lại bỗng chốc xẹp xuống.

Hắn thở hổn hển dựa vào giá thuốc bên cạnh, trong mắt xẹt qua tia bất lực cùng thất bại.

Qua hồi lâu, bỗng có tia sáng vụt qua đôi mắt âm u, tầm mắt hắn dừng trên một bình rượu trên giá. Dưới mặt nạ, cánh môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch thành đường cong quỷ quyệt.

Nam Tầm không bắt được gà rừng, nhưng tóm được một con thỏ hoang.

Khi về tới nơi bắt gặp Thanh Y Quỷ Diện đang pha chế rượu.

Cô ngửi thấy mùi rượu trái cây thơm nức mũi, còn trông thấy Thanh Y Quỷ Diện rắc vài loại thuốc bột gì đó rồi lấy đôi đũa trúc ung dung quấy quấy, cũng chẳng thèm kiêng dè Nam Tầm.

Nam Tầm tò mò nhìn bình rượu kia, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm nhận được sự hưng phấn từ động tác quấy rượu của hắn.

Thấy người nọ không để ý đến mình, Nam Tầm liền ra bờ suối làm thịt thỏ.

“Huhu, thỏ thật đáng yêu, mi đáng yêu thế này, ta thật sự không muốn ăn đâu. Nhưng hôm nay không bắt được gà rừng đành phải thịt mi thôi. Hay là mi giúp ta bắt gà rừng mang về đây đi…”

Nam Tầm xách theo thỏ con đi xa, lầm bầm thứ tiếng người thỏ chẳng thể hiểu.

Nếu thế giới này thỏ có linh trí, Nam Tầm cũng rất muốn nuôi một con, vì cô yêu tha thiết thỏ trắng xinh xinh.

Làm thịt thỏ xong xuôi, Nam Tầm chọn nơi cách khá xa nhà tranh nhóm lửa nướng thỏ.

Chờ đến khi thịt bắt đầu tỏa hương thơm, Nam Tầm gấp gáp gọi với Thanh Y Quỷ Diện: “Tiền bối tiền bối, cùng tới ăn thịt thỏ đi!”

Thanh Y Quỷ Diện thế nhưng chẳng hề biết khách sáo, lập tức đi tới, hơi phất trường bào ngồi xếp bằng cạnh đống lửa.

Dáng ngồi hết sức nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.

Nam nhân xé một đùi thỏ cho nữ tử, dư lại thì chiếm hết cho riêng mình.

Nam Tầm không nhịn được trừng mắt: “Tiền bối, con thỏ này do ta cực khổ bắt về nướng, sao ngài chỉ cho ta mỗi cái đùi?”

Thanh Y Quỷ Diện liếc cô một cái: “Không phải bảo bản thân mắc bệnh tương tư, ăn không ngon ngủ không yên à? Ta còn tưởng ngay cả cái đùi đó ngươi cũng ăn không vô đấy.”

Nam Tầm: …

“Ha ha, thì, bởi vì ta nghĩ sắp gặp tiểu ca ca rồi, cho nên hai ngày nay khẩu vị cũng tốt lên không ít, ha ha ha.”

Thanh Y Quỷ Diện không đáp, đột nhiên giơ tay bao mặt nạ quỷ.

Nam Tầm hơi giật mình, không khỏi nhìn chằm chằm, song chỉ thấy hắn hơi kéo mặt nạ lên, lộ đôi môi mỏng gợi cảm với độ cong vô cùng hoặc nhân. Cô đang híp mắt thưởng thức, ngờ đâu nam nhân đưa thịt thỏ đến bên môi, giây tiếp theo bất ngờ há mồm ngoạm một miếng, xé toạc cả mảng thịt lớn.

Nam Tầm: …

Cắn xong, hắn mới lại thong thả ung dung nhấm nuốt. Môi mỏng hồng hồng dính mỡ ứa ra từ thịt thỏ trở nên sáng bóng, cánh môi hơi hé càng thêm gợi cảm, cũng ngập tràn nguy hiểm.

Nam Tầm thất thần nhìn trong chốc lát, rồi cúi đầu gặm đùi thỏ trong tay mình.

Ăn chán chê, có thể do tâm trạng tốt, Thanh Y Quỷ Diện thế nhưng chủ động mở miệng hỏi cô: “Ngươi định xin ta viên thuốc gì?”

Nam Tầm giật mình, sau đó ngượng ngùng trả lời: “Ta là kẻ lười nhác, bình thường nhàn rỗi hay thích đọc tiểu thuyết, hoặc nghe Hồng Thư kể chuyện lạ trên giang hồ. Hồng Thư nói với ta, tiền bối nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc nói thật, người dùng nó sẽ không nói dối trước người trong lòng. Tiền bối, ngài có thật sự có loại thuốc này?”

Thanh Y Quỷ Diện liếc cô một cái, vứt thêm miếng củi vô đống lửa, nhìn ngọn lửa nhảy lên, nhàn nhạt nói: “Tỳ nữ của ngươi tin tức nhanh nhạy đấy. Có điều ta không có thuốc nói thật, chỉ có Chân Tâm Đoạn Trường hoàn. Loại này gồm hai viên, bắt buộc phải là một đôi nam nữ yêu nhau đồng thời ăn nó. Nếu ai không thật lòng, sẽ… xé ruột xé gan chết ngay tức khắc.”

Hai mắt Nam Tầm sáng ngời: “Hóa ra thực sự có loại thuốc đó!”

“Tiền bối có thể cho ta một đôi không? Nếu ngài không cần ngục hỏa liên thì hãy coi như ta nợ ngài một ân tình. Mai này có chuyện cần tương trợ chỉ cần ngài lên tiếng nhờ vả, Hồng Y ta nhất quyết không chối từ!”

Thanh Y Quỷ Diện nhìn về phía cô: “Ngươi cần để làm gì? Không nghe rõ ban nãy ta nói gì à? Nếu một trong hai người không yêu thì dùng Chân Tâm Đoạn Trường hoàn sẽ chết trong đau đớn. Không chỉ vậy, viên thuốc này tác dụng phụ rất nhiều, ví như một phương không sâu đậm bằng phương còn lại, thì tim phương đó sẽ nhói đau, cho đến khi tình cảm ngang bằng.”

Nam Tầm khẽ nhướng mày, nghĩ thầm Chân Tâm Đoạn Trường hoàn khả năng cao là cổ độc, còn là một cặp cổ đực cái có thể cảm ứng lẫn nhau.

Thanh Y Quỷ Diện thấy cô trầm mặc, tưởng cô sợ, trong mắt xẹt qua vẻ châm chọc.

Nào ngờ Nam Tầm chỉ có chút rối rắm: “Ta vốn định tự mình dùng thuốc này trước mặt tiểu ca ca ca để huynh ấy biết tình cảm của ta là chân thành, không ngờ thuốc này lại có hai viên. Ta biết chắc tiểu ca ca yêu ta không bằng ta yêu huynh ấy, sao nhẫn tâm để huynh ấy dùng thuốc rồi chịu nỗi đau phản phệ.”

Thanh Y Quỷ Diện nghe thấy lời này lại giận quá hóa cười: “Ngươi có vẻ nghĩ quá nhiều. Nếu cho ngươi thuốc này thật, bất kể ngươi dùng với ai, chỉ sợ ngươi đều lập tức đau xé ruột xé gan mà chết.”

Nam Tầm chẳng hề nổi cáu, ngược lại khẽ cười: “Vậy tiền bối đánh cược với ta không?”

“Cược gì?”

Nam Tầm nói: “Nếu tiền bối cho ta thuốc này, ta sẽ cùng tiểu ca ca Lê Phong của ta đồng thời ăn. Nếu ta không chết ngài phải dạy ta mọi thứ mình biết. Ta chỉ cần kiến thức y thuật và độc thuật của tiền bối thôi.”

Thanh Y Quỷ Diện chăm chú nhìn cô, con ngươi sắc bén dường như muốn xuyên qua đôi mắt nhìn thấu nội tâm Nam Tầm.

Qua hồi lâu, hắn mới lại mở miệng, giọng trầm khàn lạ thường: “Ngươi phải nghĩ kỹ, chút sơ sẩy thôi cũng khiến ngươi toi mạng.”

Nam Tầm vô cùng tự tin: “Ta rất hiểu tình cảm của bản thân, chỉ sợ tiểu ca ca huynh ấy…

Thôi, nếu tiểu ca ca chết thật, ta sẽ đi cùng huynh ấy.”

Lồng ngực Thanh Y Quỷ Diện bỗng trở nên nóng bỏng không thôi, hai tay gác ở đầu gối không khỏi nắm chặt, thậm chí bất giác run nhè nhẹ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio