Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

chương 697: mật đạo trong hồ bơi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans: Sâu/ Beta: PDRDBBTR

Bể bơi chỉ sâu chừng 2m, nước lại rất trong, nếu có thứ gì dưới đáy thì liếc qua là thấy được ngay. Đàn em của Ngụy Xương đã kiểm tra nơi này, tay già đời như họ cũng không phát hiện điều bất thường, vậy nên việc Ngụy Xương nhảy xuống quả thực hết sức kỳ lạ.

Hai vệ sĩ đứng sau thấy thế sợ muốn đứng tim.

"Anh Ngụy!" Họ tức khắc hoàn hồn, toan nhảy theo thì Ngụy Xương bất ngờ hét lên: "Đừng nhúc nhích! Đứng im đó!"

Hai người lập tức thắng gấp. Một trong hai suýt lao xuống theo quán tính, người kia phải nhanh tay kéo lại.

Sau khi nhảy xuống, Ngụy Xương nhìn chằm chằm vào một chỗ trên mặt nước một hồi rồi rất cẩn trọng bơi lại đó, khua tay lên như chộp lấy vốc nước sau đó bơi về theo đường cũ.

Hai vệ sĩ liếc nhau, vội kéo anh lên bờ.

Ngụy Xương cả người ướt sũng dán mắt vào thứ trong tay như đang nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Một sợi tóc màu xanh đen.

Là tóc của bé người cá.

Đôi mắt khô khốc bỗng phủ một lớp sương, anh siết chặt sợi tóc, mắt dần nổi lên vẻ dữ tợn.

Nếu quan sát kỹ, bể bơi này đã qua tu sửa. Được thiết kế theo dạng xếp tầng với độ cao thành bể không đồng nhất, nơi nhô khỏi mặt nước cao nhất hoàn toàn có thể đục thành cái hốc... vừa đủ lọt một người.

Nghĩ tới đây, Ngụy Xương nhảy xuống bể lần nữa, bơi nhanh tới nơi thành nhô cao sờ lấy sờ để lớp gạch ốp nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Anh tự nhủ: Mình điên rồi mới có phán đoán này.

Ấy mà, ngay khi định bỏ cuộc, anh lại thực sự sờ thấy một viên gạch sứ lỏng lẻo!

Ngụy Xương căng thẳng đến độ tay run run, hít một hơi thật sâu rồi ấn vào viên gạch. Giây tiếp theo, viên gạch bật ra cùng những viên gạch và đường xi măng xung quanh tạo thành một cái nắp hình vuông!

Ngụy Xương nhìn thấy cái nắp, mắt giăng kín tia máu đỏ ngầu.

Hai tay anh cầm chắc mép nắp lật lên.

Đúng như dự đoán, trước mắt xuất hiện một cái lỗ đen như mực.

Trước khi não bộ kịp phản ứng, anh đã chui tọt vào.

Lối đi rất nhỏ, chỉ đủ cho một người đi lọt. Khổ người cao to như anh đi vào căn bản không còn không gian để ngọ nguậy, đối phương có thể nhanh chóng thoát khỏi chỗ này hiển nhiên cơ thể phải khá nhỏ con và mạnh mẽ. Phương Hằng cũng từng mô tả ngoại hình của nữ giúp việc kia, toàn hoàn trùng khớp.

Tuy nhiên, làm sao mang theo một người sống mà vẫn có thể tẩu thoát nhanh vậy được?

Ngụy Xương ngay sau đó đã biết lý do. Năm, sáu mét đầu tiên của đường hầm quả thực rất nhỏ hẹp, nhưng càng đi sâu vào trong lại càng lớn, cuối cùng còn đứng lên đi bộ được như thường.

...

Hai vệ sĩ đứng hình như bị sét đánh.

Bể bơi này thế mà ẩn giấu một đường hầm! Trời ạ!

Thấy Ngụy Xương đi vào họ liền gấp gáp muốn theo, nhưng khổ nỗi người quá vạm vỡ, không cách nào vào được.

"Anh Ngụy đi vào một mình rồi, nhỡ gặp nguy hiểm bên trong thì làm sao?" Thanh niên A nhòm vào trong lo lắng.

"Còn làm gì nữa, mau kiếm người vào được đi! Nếu anh Ngụy có mệnh hệ gì, hai đứa mình làm mồi cho cá biển đấy!" Thanh niên B hét lên.

...

Trong khi Ngụy Xương đang truy vết, ở đại sảnh, Tần Văn trở về phòng ngủ với lý do muốn được ở riêng một lát.

Phương Hằng đang đảm nhiệm giám sát hiện trường, đưa mắt ra hiệu cho hai đàn em lập tức theo sát Tần Văn rồi đứng canh ngoài cửa.

Không có sự cho phép của anh Ngụy, không ai trong nhà họ Tần được phép rời đi, kể cả Tần Văn.

Phương Hằng không rõ tại sao anh Ngụy lại nghi ngờ Tần Văn, nhìn cô ả chỉ giống một cô gái đáng thương đang chịu nỗi đau mất người thân duy nhất. Vừa nãy chú quan sát không ít lần, Tần Văn thực sự khóc rất thương tâm.

Nếu những gì anh Ngụy nói là sự thật, cái chết của ông Tần và sự mất tích của người cá đều liên quan đến ả, vậy thì cô ả này... thật sự rất đáng sợ.

...

Tần Văn về phòng lập tức chốt cửa trong, đột nhiên ngồi xổm xuống, thò tay vào vạt váy rộng rút ra một khẩu súng lục.

Ai có thể ngờ được hung khí gây án lại giấu trên người ả - con gái của nạn nhân? Cảnh sát lục soát tất cả mọi người, duy chỉ bỏ sót ả.

Tần Văn thần sắc như thường đi vào phòng tắm, giấu khẩu súng ở nơi không ai có thể tìm thấy - giữa nắp bồn cầu.

Xong xuôi, cô ả ngồi lên giường ôm mặt khóc nức nở: "Cha, con xin lỗi. Con tưởng cha chết rồi, anh ba sẽ đồng ý lấy con. Ai biết anh ấy lại không đồng ý, con đau lòng quá cha ơi. Con xin lỗi đã để cha chết một cách vô ích."

Nói đến đây, ánh mắt ả cực kì lạnh nhạt: "Nhưng mà, tại sao cha không thuyết phục được anh ấy, không phải cha rất giỏi sao? Không phải cha vỗ ngực cam đoan sẽ làm được sao? Nếu cha thành công thì con đã không phải làm tới bước này, sao cha lại vô dụng như vậy?"

Tần Văn lau nước mắt, vừa cười vừa khóc: "Sao anh ba lại không để ý đến con chứ? Con ranh đã ngu ngốc lại chỉ biết ưỡn ẹo kia có gì tốt, không phải chỉ trẻ đẹp hơn con thôi sao?

Con thích anh ba từ bé, những năm gần đây vẫn luôn dõi theo anh ấy, tình yêu dành cho anh ấy chỉ tăng chứ không hề giảm. Bất cứ giá nào con cũng phải có được anh ấy!

Dù sao thì con nhỏ đó cũng chết rồi, chết mất xác luôn rồi. Con người mà, đều dễ quên, đặc biệt là đàn ông. Vài năm sau anh ba sẽ quên thôi, có chăng chỉ là hoài niệm trong ký ức. Còn con, tương lai còn dài, nhất định sẽ có cách khiến anh ấy cưới con... "

Tần Văn giống như bị điên tự lảm nhảm hồi lâu, cuối cùng bật cười khanh khách.

Nghe nói mẹ cô ả bị tâm thần có tính di truyền, hai người anh trai rất bình thường, cô ả cũng cư xử như người thường. Nhưng chỉ chính ả mới biết bản thân mình điên cuồng đến mức nào.

Tần Văn điều tra ra anh ba từng khám bác sĩ tâm lý, anh cũng bị bệnh.

Hai kẻ bệnh hoạn kết hợp lại với nhau, thật là hoàn mỹ biết bao.

Anh cứ vùng vẫy thoải mái đi, rồi cuối cùng cũng sẽ nhận ra chỉ có em mới là người phụ nữ xứng với anh thôi.

...

Người cá nhỏ của Ngụy Xương xác thật bị nhét vào bao tải bắt đi rồi.

Nam Tầm nhớ lại trong lúc đèn đóm tối om, sau gáy cô đột nhiên nhói lên đồng thời bị bịt miệng và tiêm thứ gì đó, sau đó cô bất tỉnh mất tiêu.

"Đậu xanh, lúc bị bịt miệng ta vốn định ném ngã cô ta, kết quả chân còn đứng không vững!" Nam Tầm hùng hổ chất vấn Tiểu Bát: "Nói, sao ngươi không nhắc ta?"

[*Ném ngã: 1 đòn tấn công trong môn võ Judo. Thuộc nhóm Kỹ thuật ném đứng, kỹ thuật tay - te waza

Tiểu Bát: "Tối om thì ông đây cũng chẳng nhìn thấy gì, nhắc ngươi bằng niềm tin à. Với lại trước lúc mất điện, gia chắc chắn quanh ngươi không có ai khả nghi cả. Nào biết được má nó một nữ giúp việc thường thường mà lại hành động nhanh nhẹn thế, nhồi ngươi vào bao tải rồi vác ngươi men theo đường nhỏ chạy như bay nữa chứ. Dựa trên kinh nghiệm của gia ấy à, đây tuyệt đối là một tay sát thủ kì cựu đây."

Nam Tầm: "Tiểu Bát thân mến, ngươi cứ kệ ta ngất mà không sợ cô ta lấy mạng ta luôn sao?"

Tiểu Bát chối đây đẩy: "Aido~ Gia trông chừng ngươi từng giây từng khắc đấy chứ. Thấy cô ta không tính khử ngươi nên mới không gọi dậy đó. Có tin chỉ cần ta nhét cho ngươi viên đan dược là ngươi tỉnh lại trong tích tắc không?"

____________________

Còn 20 chương nữa mới hết thế giới này TT~TT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio